“Thật ra ngủ dưới đất hay ngủ trên giường cũng không khác gì nhau”——–Sau khi tắm xong, Kiều Chỉ đi ra ngoài, chỉ thấy Cố Diệp Thần đã bày một cái chăn mong mỏng trên đất. Tất cả chăn trong nhà đã bị đem đi mất, chỉ còn dư lại hai cái chăn thế này.Thấy cô ra ngoài, Cố Diệp Thần cầm quần áo ngủ lên, vượt qua cô vào phòng tắm. Bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến đột ngột, anh ngừng bước chân, quay đầu đối diện Kiều Chỉ, hai người nhìn nhau. Kiều Chỉ vội vã ngồi xuống ném chăn dưới đất lên giường. Cố Diệp Thần tới mở cửa, bên ngoài là mẹ Cố đang bưng một ly sữa nóng, cười ha hả: “Quấy rầy các con nghỉ ngơi rồi, dạ dày Tiểu Chỉ không tốt, ngày nào cũng phải uống sữa nóng. Hôm nay nó vẫn chưa dùng.”- Nói xong, mẹ Cố nhìn dáo dác cả phòng, dường nhưng muốn thoát tầm mắt khỏi vóc dáng cao lớn của con trai.“Mẹ có muốn vào ngồi một chút không?”- Sao Cố Diệp Thần không hiểu ý định vụn vặt kia của bà, bèn nhích người sang làm một tư thế “mời vào”.Mẹ Cố cười lúng túng, đưa ly sữa trong tay cho anh: “Không cần, không cần, không quấy rầy hai con nữa, mẹ đi trước…”- Vừa nói xong, bà đã quay đầu đi ra cầu thang.Đến đầu cầu thang lại không yên tâm, mẹ Cố quay về lần nữa. Cố Diệp Thần vẫn đứng nhìn ở cửa như cũ: “Mẹ, đi thong thả nhé.”“Được rồi, các con mau đi nghỉ đi.”- Mẹ Cố cười ha hả, quay người xuống lầu dưới. Thằng nhóc này học binh mấy năm, ngày càng nhanh trí* rồi.Cố Diệp Thần đóng cửa thật kĩ, đoạn mới vào phòng đưa sữa cho Kiều Chỉ: “Mẹ mang sữa nóng cho em.”Kiều Chỉ nhận lấy, nói khẽ: “Cảm ơn.”Lúc Cố Diệp Thần ra khỏi phòng tắm, Kiều Chỉ đã nằm xuống, trùm kín chăn, co lại trong một góc giường lớn. Thoạt trông sẽ thấy hệt như một quả bóng nhỏ, mà chăn của anh thì được trải hẳn sang ở phía bên kia giường.“Thật ra ngủ dưới đất hay ngủ trên giường cũng không khác gì nhau.” Giọng Kiều Chỉ có phần bực bội, hẳn là do chăn kín.Cố Diệp Thần im lặng một lát, đoạn đưa tay lên tắt đèn, sau đó anh lên giường nằm.Trong phòng tối om, cũng tĩnh lặng hoàn toàn. Xúc giác được rèn từ trong quân đội, nhạy bén hơn hẳn người thường giúp anh biết người nằm cách mình nửa mét đã căng thẳng tột đỉnh*. Dù cô vẫn luôn kìm chế bản thân, nhưng không khí hồi hộp lại quá rõ, khó mà để người khác không phát hiện được.Vốn Cố Diệp Thần tưởng là từ từ cô sẽ bình tĩnh lại, nhưng thời gian vẫn trôi, cô không những không bình tĩnh mà trái lại còn ngày càng căng thẳng hơn, cuối cùng đến hô hấp cũng không khống chế nổi nữa. Hơi thở như sợ hãi nghe càng rõ ràng giữa màn đêm yên tĩnh.Cố Diệp Thần nhíu mày, quay người ngồi dậy. Anh vừa định mở lời thì lại nghe tiếng gõ cửa, Cố Diệp Thần day trán bất đắc dĩ, xuống giường ra mở cửa. Đúng như dự đoán, là mẹ Cố đang cười khó xử: “Phiền rồi, phiền rồi…”Cố Diệp Thần cười khẽ, không biết làm sao: “Mẹ, còn chuyện gì nữa vậy ạ?”Mẹ Cố luồng qua nhìn dưới tay con trai. Thấy một màu đen kịt, sắc mặt bà nghiêm lại: “Sao con tắt hết đèn đi vậy? Tối ngủ Tiểu Chỉ phải để đèn đầu giường. Mẹ sợ con bé ngại nên qua nhắc con.”Lúc quay lại phòng lần nữa, Cố Diệp Thần nhẹ nhàng mở đèn đầu giường lên. Áng sáng vàng vừa hòa vào nền đen, dáng người cứng đờ kia cũng thả lỏng ngay lập tức. Mượn ánh đèn, anh thấy rõ mồ hôi mịn thấm đầy trên khuôn mặt nhỏ với hai mắt nhắm chặt của cô, cả tóc mai cũng đã ướt đẫm.Cố Diệp Thần thở dài, không biết phải làm sao. Lúc lên giường nằm, tai anh vẫn còn vọng lại tiếng mẹ: “Lúc còn bé, Tiểu Chỉ hay mơ thấy chuyện nó bị mợ nhốt trong phòng tối, đã đóng là đóng đến hai ba ngày. Lúc nào bà ta giận giữ là bị đấm bị đá, nên con bé rất sợ chỗ không có ánh sáng.”Mẹ Cố đi xuống lầu, chỉ thấy chồng mình vẫn còn ngồi chỗ salon, không có ý gì là muốn ngủ. Bà nhíu mày nhìn: “Không phải anh định ngủ ở đây thật đấy chứ?”Cha Cố hừ một tiếng: “Tôi sẽ ngồi đây hết đêm, thằng nhóc thối kia dám ra thử xem”Mẹ Cố liếc mắt bất nhã, tiến lên kéo tai ông đi vào phòng: “Anh bị ngu à? Anh nghĩ mình ngồi đây thì có ích chắc? Con trai anh đã muốn làm gì rồi thì anh có ngăn được nó không?”*Ngày hôm sau, lúc Kiều Chỉ tỉnh giấc, trời đã sáng bảnh mắt, bên