Tự làm tự chịu, có quỳ xuống cũng phải ăn hết.—-Cơm nước xong, hai người vừa về lại phòng làm việc đã bị báo qua phòng họp, nói là có một tổ trưởng tổ kế hoạch mới, muốn triệu tập tất cả nhân viên của tổ thiết kế và tổ kế hoạch sang họp mặt.Bộ phận kế hoạch chuyên lập đề án, bộ phận thiết kế dựa vào đó để vẽ bản thảo phù hợp nhất cho nhân vật trong games, hai phòng thường xuyên họp chung với nhau, hôm nay được gọi cũng là chuyện rất bình thường.Lúc ôm máy tính bảng vào phòng họp, người của hai bộ phận đã đến đông đủ cả, nhưng lãnh đạo vẫn chưa đến. Diệp Thanh ghé lại thì thầm vào tai Kiều Chỉ: “Kiều Chỉ, mình thấy là, chắc chắn người trả tiền thay chúng ta ban nãy là cái anh đẹp trai bàn bên cạnh đó. Mình nhận ra anh ta nè, bên bộ phận Makerting nha, trông cũng tạm được. Cậu nói coi có phải anh ta thích mình không? Mình cũng thấy mình xinh đẹp như hoa, người gặp người thích, đi đến đâu hoa đào rơi đến đó, thiệt là đau đầu quá mà…”Diệp Thanh nhíu mày, vẻ bó tay: “Haizz, quyến rũ quá cũng không tốt đâu, trước nay hồng nhan bạc phận mà!”Kiều Chỉ nghe cô nàng nói xong thì cười khẽ, lắc đầu, đoạn mở máy tính bảng trong tay ra xem bản kế hoạch đã lưu lại bên trong.Diệp Thanh tự luyến xong thì lại chụm đầu sang một người khác bên bộ phận kế hoạch.“Nghe nói tổ trưởng mới lần này là bạn gái của phó giám đốc, mới từ nước ngoài về. Nếu không sao vừa vào công ty đã chen được một ghế tổ trưởng chứ?”“Đúng đúng, ban nãy tôi có gặp một lần ở phòng trà nước. Không lớn tuổi lắm, chắc cũng chưa tốt nghiệp được bao lâu đâu, nhưng mà gu ăn mặc thì diêm dúa lòe loẹt dữ lắm. Nói là không có quen biết… Ai mà tin chứ.”Diệp Thanh tặc lưỡi, ghé sát vào tai Kiều Chỉ mà nói: “Ra là lấy sắc dụ người.”Kiều Chỉ nhìn cô nàng đầy bất đắc dĩ: “Cậu ăn nói ý tứ chút đi.”Diệp Thanh nhe lưỡi, làm mặt quỷ, trái lại bèn im lặng.Cửa phòng họp bị mở ra, không khí yên tĩnh ngay lập tức, ai đang nói chuyện cũng dừng hết lại, ngồi thẳng thớm.Tổ trưởng tổ thiết kế bước vào đầu tiên, theo sau là một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy.“Mọi người im lặng.” Tổ trưởng tổ thiết kết vỗ tay: “Đây là tổ trưởng tổ kế hoạch mới của chúng ta, Tô Tử, tổ trưởng Tô, mọi người chào mừng nào.”Kiều Chỉ bèn vỗ tay, vô tình ngẩng lên nhìn một cái, nhưng cái nhìn này khiến cô cứng người ngay tại chỗ, tay chân lạnh toát. Có một số việc cô cứ tự cho là mình đã quên, có thể thản nhiên đón nhận, thật ra chỉ vì cô đã cách xa cái môi trường đáng sợ đó, cách xa những kẻ là cơn ác mộng của mình.Tô Tử đứng cạnh bàn họp, nhìn mọi người rồi mỉm cười gật đầu. Lúc thấy Kiều Chỉ, cô ta hơi sững ra, mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt, mọi thứ đã về lại như cũ. Cô ta nhìn Kiều Chỉ gật đầu. Sắc mặt Kiều Chỉ có phần trắng bệch, cô cúi đầu theo bản năng, tay nhỏ trắng nõn đặt trên máy tính bản cũng siết chặt lại.Tổ trưởng đang nói gì trên kia, Kiều Chỉ đã không nghe rõ nữa, chỉ cảm thấy như vừa bước ra khỏi nước, ướt sũng cả người. Sau khi ra khỏi phòng họp, cô mở nửa cửa sổ, để một cơn gió lạnh tràn vào. Kiều Chỉ run lên, Diệp Thanh thấy thế thì lo lắng lay tay cô: “Kiều Chỉ, cậu sao thế?”Kiều Chỉ cười gượng: “Mình không sao.” Sau đó cô bước nhanh về phòng làm việc.Tô Tử nhìn theo bóng lưng của Kiều Chỉ, như đã suy nghĩ gì đó, đoạn quay sang đưa tay ra trước mặt tổ trưởng tổ thiết kế: “Sau này mong tổ trưởng Lương giúp đỡ nhiều hơn.”Vẻ khéo léo trong cách tranh điểm và nụ cười kiều mị đã khiến cho Lương Khải, cái người đàn ông đã gần ba mươi, đỏ hết mặt. Anh ta vội vã bắt tay cô ta: “Tổ trưởng Tô khách sáo rồi, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau…”*Có thể vì họ đã phải tăng ca nhiều ngày, hoặc do lãnh đạo đã hài lòng với sản phẩm của ngày hôm nay, Lương Khải lách luật “khai ân”, cho phép mọi người tan làm đúng giờ.Kiều Chỉ không quên chuyện về nhà thăm hỏi cha mẹ Cố, vì thế cô xách túi lên, ra khỏi phòng.Cô chỉ sợ mình đi chậm, vì có rất nhiều người đón xe lúc tan làm, nên