Kiều Chỉ thấy bộ dạng hết cách của anh, không khỏi bật cười: “Như nhau cả thôi…”———Sau khi về đến nhà, hiếm lạ thay, cha Cố vẫn không đi làm, mặt nguyên bộ tây trang đen ngồi lạnh lùng trên salon, trên bàn trà nhỏ bên cạnh bày một cây chổi lông gà.Cố Diệp Thần nhìn bộ dạng này của ông, rõ là đang đợi mình, bèn treo áo khoác lên, đi đến bên cạnh, ngồi xuống salon.Anh lạnh nhạt mở lời: “Có chuyện gì, nói đi”Cha Cố liếc mắt nhìn con: “Bây giờ đã về, có tính toán gì không?”Cố Diệp Thần thờ ơ nhìn ông, đan chéo hai chân thon dài, lười biếng tựa vào thành ghế: “Không phải là con đã tính gì, mà là ba muốn thế nào chứ?”Con ngươi của cha Cố lóe lên, nhìn anh đăm đăm, vô ý cầm cây chổi lông gà bên cạnh lên huơ nhẹ: “Bây giờ anh đang thất nghiệp. Nếu anh xin tôi, tôi có thể cân nhắc để anh vào làm CEO gì đó của công ty.”Mày Cố Diệp Thần nhẹ nhàng nhíu lại, lắc đầu vẻ tiếc nuối: “Vốn con còn muốn vào công ty hỗ trợ ba một chút, nhưng bây giờ phải xin phép ba mới được. Ba cũng biết trước nay con cháu họ Cố không van xin ai hết. Đã vậy thì, coi như chưa có gì hết đi, con sẽ tự tìm việc ở gần đây.”“Anh nói gì? Anh tự nguyện về?” Cha Cố vờ như không biết, chỉ nghe được mỗi câu “vào công ty hỗ trợ”. Mấy chữ này khiến ông vui vẻ ngay, còn sợ mình nghe nhầm: “Anh lặp lại lần nữa xem, anh tự nguyện vào công ty?”Cố Diệp Thần có vẻ khó xử: “Van xin người khác… Sợ là con không làm được chuyện này.”Cha Cố lật cái mặt lạnh trước đó đi ngay, đon đả cười: “Không cần xin xỏ đâu, là cha xin con đó, là cha xin con…”Cố Diệp Thần vuốt cằm suy nghĩ một lát, miễn cưỡng nói: “…. Đã vậy thì, con đi hỗ trợ ngay chút vậy.”Cha Cố không ngờ lại dễ dàng như thế, vui đến mức huơ qua huơ lại cây chổi lông gà kia. Thằng con này của ông là một kỳ tài kinh doanh, từ lúc còn đại học đã hỗ trợ gia đình. Đầu óc thông minh, biết tỉnh táo xử lý mọi việc, hành động quả quyết, tiếc là nó muốn nhập ngũ. Ông còn cho là, với tính cách của nó, nhất định phải vặn ngược lại ông một trận, ai ngờ lại dễ dàng như vậy.Mẹ Cố đứng trên lầu, vừa thấy chồng cầm chổi lông gà lên thì vội vã chạy xuống giật đi, giận giữ mắng thẳng: “Không lo đi làm, biết mỗi việc hạch họe con trai tôi. Ông trưởng thành hơn được không, trưởng thành hơn được không hả…”Cố Diệp Thần đứng dậy, ung dung điềm tĩnh đi ngang qua phòng khách, lên đến lầu, vừa dịp thấy cha Cố xách túi chạy mất dạng, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười.*Kiều Chỉ đến vừa đúng giờ, mới vào phòng làm việc đã thấy tốp ba tốp năm người tổ thiết kế chụm lại một chỗ, rỉ tai thì thầm cái gì đó. Diệp Thanh thấy cô đến, vội vã kéo sang: “Kiểu Chỉ, Kiểu Chỉ. Tin lớn nha, hôm nay công ty chúng ta sẽ có phó giám đốc mới đấy.”“Sao lại đột ngột vậy?”- Kiều Chỉ có hơi ngạc nhiên, trái lại không phải vì thay đổi ở tầng trên, mà là vì chuyện lớn như thế, người luôn thông thạo tin tức như Diệp Thanh mà đến bây giờ mới biết chuyện?“Nghe nói người này là con trai chủ tịch nhé, mới du học nước ngoài về. Làm phó giám đốc á, cùng lắm chỉ là đỡ rỗi nghề thôi, sớm muộn gì công ty này chẳng là của anh ta. Nghe nói hôm nay sẽ đến làm đấy. Tất cả các lãnh đạo tầng trên phải đến phòng họp ra mắt thái tử điện hạ cả rồi.”Kiều Chỉ gật đầu, cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Tầng trên có thay đổi cũng không ảnh hưởng gì quá lớn với hạng nhân viên quèn như cô, mà cô cũng không thấy quan tâm lắm.Diệp Thanh ôm mặt: “Nghe nói phó giám đốc này của chúng ta đẹp trai phóng khoáng, phong độ bất phàm. Đó là chưa kể người ta là con nhà giàu, nhỡ ngày nào đó ảnh để mắt đến mình, mình…”Kiều Chỉ cười cười, vỗ lên cái đầu nhỏ mê mệt của cô nàng, cắt phăng sự ảo tưởng nào đó: “Diệp Thanh, cậu có nghe câu tân quan thượng nhâm tam bả hỏa* chưa?(Sel: Lấy từ điển tích Gia Cát Lượng sau khi trở thành quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian rất ngắn đã ba lần hỏa công quân Tào: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thủ hạ tâm phục khẩu phục)Mặt Diệp Thanh hơi xệch xuống: “Kiều Chỉ, miệng cậu bớt dặm mắm dặm muối đi được không?”Miệng Kiều Chỉ có dặm mắm dặm muối hay không thì không biết, chỉ là cô đã phán một câu trúng phóc. Sau khi tổ trưởng tổ thiết kế quay lại thì gọi họp tổ khẩn cấp. “Cây đuốc” thứ nhất của “vị tân quan” chính là một một tựa game mới. Tổ trưởng truyền đạt lại yêu cầu của anh ta, nhưng vào đến tai đám người Kiều Chỉ, thực ra chính là câu “bọn họ lại phải làm thêm cả ngày.”Kiều Chỉ đi gọi cho mẹ Cố, nhắc lại chuyện lớn trong công ty, sau đó nói mục đích của mình: Dạo này cô bề bộn nhiều việc, ngày nào cũng phải tăng ca, nên hiện không dọn về nhà được.Mẹ Cố là một người biết lý lẽ, chỉ dặn Kiều Chỉ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng không nói gì nhiều nữa. Kiều Chỉ cúp điện thoại, thở phào một cái thật dài, nhẹ nhõm hẳn. Cô cũng nên biết ơn vị phó giám đốc mới này, vì đã giúp cô tìm được một lý do tránh Cố Diệp Thần quá chính đáng, rồi cô sẽ bắt đầu suy nghĩ kĩ càng xem quan hệ của họ phải ra sao.Mẹ Cố cúp điện thoại, nhìn sang chồng như suy nghĩ gì đó: “Anh nói xem có phải chúng ta đã vội vàng quá rồi không, khiến Tiểu Chỉ sợ mất?”Cha Cố ngồi bên cạnh đã nghe hết, bèn mày đỏ mắt xanh. Ông vỗ một cái lên bàn, mạnh đến mức bộ trà cụ cũng giật nẩy lên: “Còn không phải do thằng nhóc đó bắt