Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Người bị giam giữ bên trong chính là Tô Thanh.

Tần Cửu có thể đi đến thiên lao là nhờ Nhan Duật sắp xếp. Đương nhiên lao đầu của thiên lao không dám đắc tội. Khi nàng vừa đến, lao đầu đã nói với nàng Nhan Túc đang ở đây, Tần Cửu không muốn và cũng tuyệt đối không thể chạm mặt Nhan Túc ở chỗ này, sau đó bảo lao đầu bố trí cho nàng tránh ở trong một căn nhà lao.

Căn nhà lao này vừa vặn gần đường lát gạch, Tần Cửu trốn ở một góc nhà lao, xuyên qua hàng rào sắt, có thể nhìn thấy tình hình trên hành lang.

Khi Nhan Túc đi ra ngoài, Tần Cửu đã nhìn thấy bóng lưng rời đi của hắn. Bóng lưng hắn thẳng tắp, nhưng toàn toàn lạnh cứng như trước đây.

Ánh sáng hơi sáng của ngọn đèn trên hành lang chiếu sáng sắc sương như có như không của tóc mai hắn, tóc bên mai Nhan Túc đã bạc rồi? Tần Cửu có phần không dám khẳng định! Nàng có chút kinh ngạc chăm chú nhìn, muốn nhìn cho rõ, nhưng rất nhanh bóng lưng của hắn đã lướt qua trước mắt nàng.

Tần Cửu đợi sau khi Nhan Túc đi thật lâu, mới chậm rãi ra ngoài, đi về phía nhà lao giam giữ Tô Thanh. Đứng ở trước cửa nhà lao, xuyên qua hàng rào sắt, Tần Cửu nhìn vào bên trong nhà lao.

Tô Thanh ngồi trên ghế tựa trong nhà lao, nhìn dáng vẻ dường như rất bình tĩnh, không kinh hoàng như trong tưởng tượng. Xem ra, ngồi tù không hề khiến ông ta tuyệt vọng.

Lao đầu khom người nói: "Mời Tần môn chủ cứ tự nhiên, nô tài ra ngoài trước."

Tần Cửu gật gật đầu, lao đầu lập tức lui ra ngoài. Căn nhà lao nằm ở vị trí hẻo lánh nhất khuất nẻo nhất này đã trở nên yên tĩnh, nơi này cách những nhà lao khác rất xa, rất thích hợp nói chuyện với phạm nhân mà không sợ bị người khác nghe thấy.

Tô Thanh nghe thấy tiếng nói chuyện của lao đầu, ngẩng đầu nhìn về phía bên này một cái, đến khi nhìn rõ người đến là Tần Cửu, ông ta tỏ ra không hề kinh ngạc lắm, chỉ nhếch môi cười lạnh.

"Tô đại nhân, xem ra ngươi ở đây cũng không tệ ha!" Ánh mắt Tần Cửu lướt qua một bàn một ghế đơn sơ bên trong nhà lao, xinh đẹp cười nhạt.

Tô Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Cửu, ánh mắt âm u sắc bén.

Tần Cửu có thể xuất hiện ở đây, Tô Thanh không hề cảm thấy bất ngờ. Trước đây, nàng mới tới Lệ Kinh, ban đầu ông ta cho rằng nàng giúp đỡ Nhan Mẫn, nhưng từ khi Nhan Mẫn sụp đổ, Tô Thanh đã phát hiện ra nàng không đơn giản. Hiện giờ, mình rơi vào cảnh trong lao, là có liên quan đến Tần Phi Phàm của bộ Hình, mà Tần Phi Phàm là người
của Tần Cửu.

Ông ta khinh địch rồi.

Vốn tưởng rằng nữ tử này chỉ là một nữ tử lẳng lơ ngu ngốc, sự thực chứng minh, nàng không hề đơn giản, cũng có thể, hơn nửa năm nay, mỗi một chuyện lớn của Lệ Kinh đều không tránh khỏi có liên quan đến nàng. Nghĩ đến điểm này, Tô Thanh không nhịn được rùng mình một cái, nếu như thật sự là thế, vậy thì nữ nhân này quá đáng sợ rồi. Mà hôm nay nàng vào trong nhà lao thăm ông ta, lại là vì cái gì đây?

"Tần môn chủ tới làm gì?" Tô Thanh híp mắt hỏi.

Tần Cửu cười khoan thai: “Bây giờ Tô đại nhân cũng xem như là người của Thiên Thần tông rồi, đều là người của Thiên Thần tông, ngươi nói nếu như ta không đến thăm nguoiw, có phải quá thất lễ rồi không!"

Tô Thanh vừa nghe thấy năm chữ “Người của Thiên Thần tông”, tức giận đến mức đứng dậy, kéo lê xiềng chân đi đến trước mặt Tần Cửu, cả khuôn mặt tràn đầy tức giận.

"Yêu nữ ngươi, lại vu hãm bản quan là yêu nhân của Thiên Thần tông, khiến bản quan vô tội bị oan."

"Vu hãm sao? Vô tội bị oan sao?" Tần Cửu giễu cợt nhìn chằm chằm Tô Thanh, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh như băng, khóe môi cong lên thành ý cười mỉa mai nhàn nhạt: “Tô đại nhân cảm thấy mình bị vu hãm? Cảm thấy mình bị oan uổng, vậy thì, xin hỏi Tô đại nhân, mùi vị bị vu hãm, vô tội bị oan đó có dễ chịu không?"

Tần Cửu tra ra TôThanh và Vương Thiên Hựu – người của Thiên Thần tông có hợp tác buôn lậu binh khí đến phía bắc Diệp quốc, về sau Tần Cửu đã tiếp xúc với Vương Thiên Hựu, ông ta không hề biết Tô Thanh là người của Thiên Thần tông. Nói cách khác, chưa chắc Tô Thanh đã là người của Thiên Thần tông ngầm ẩn náu trong Lệ Kinh. Nếu như không phải Tô Thanh, vậy thì khi ông ta hợp tác với Vương Thiên Hựu, có thể không biết Vương Thiên Hựu là người của Thiên Thần tông. Nói như thế, nói ông ta là người của Thiên Thần tông, thật sự là oan uổng cho ông ta rồi.

Tô Thanh đứng ở trong nhà lao, xuyên qua hàng rào, lạnh lùng nhìn sát vào Tần Cửu, không nói một lời.

Tần Cửu cười, chậm rãi nói: "Tô đại nhân vẫn luôn chướng mắt người của Thiên Thần tông, nếu như Tô


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện