Trong lúc Lâm Phong lững thững bước tới thì đám đông chung quanh la lên:
Cậu kia, muốn chết sao, muốn nó đánh chết cậu luôn sao? Mau lui về.
Phải, nhịn không phải là nhục. Cự coi đừng ăn đục.
Này, cậu trai trẻ, đừng đánh anh ta nữa, nhìn anh ta hộc máu đầy đất, đánh nữa coi chừng án mạng.
…
Đủ loại âm thanh vang tới, cha mẹ của Lâm Phong cũng nhào lên ôm tay hắn ngăn cản:
Không được đánh con tôi, Phong, đừng sang bên đó.
Cha mẹ, cứ yên tâm. Nó không dám đánh con nữa đâu.
Nói xong, Lâm Phong liền lắc mình tiến tới cười gằn:
Sao, lúc nãy mày tát có sướng tay không?
Gã thanh niên thấy bộ mặt hung thần ác sát, cảm nhận mơ hồ sát khí truyền tới, cả người lạnh toát liền định giơ tay đẩy Lâm Phong về phía sau để gã tránh sang một bên.
Ai ngờ Lâm Phong mắt thấy cảnh này, liền biết cơ hội đã tới:
Hét lớn, mày định giết người sao? Đúng là không coi pháp luật ra gì.
Nói xong, liền lách người sang một bên, bàn tay khép thành đơn chưởng chặt xuống, lập tức nghe tiếng rắc rắc xương vỡ truyền đến, sau đó là một màn lên gối.
Hự!
Cả người gã thanh niên đang chúi tới trước bỗng bị cú lên gối này mà ngã ngửa ra sau.
Gã liền ngã ngửa xuống nền gạch, phun một ngụm máu, ánh mắt oán độc nhìn Lâm Phong, tay run rẩy móc điện thoại trong túi ra gọi.
Cũng may là Lâm Phong vẫn khống chế lực đạo vừa đủ, không đánh gã chết tại chỗ mà chỉ vừa đủ chấn thương, hơn nữa một cánh tay bên phải cho dù nối lại chắc chắn cũng không tàn thì phế.
Lâm Phong cũng không cần quan tâm Cục trưởng công an chứ đừng nói là một gã ôn con mượn da hổ làm cờ. Không chừng cũng không biết bao nhiêu dân lành bị tên này ám toán rồi. Vì vậy cho nên khi gã móc điện thoại ra thì Lâm Phong cũng không để ý, cứ để gã tự nhiên gọi.
Lâm Phong cũng muốn xem vị cục trưởng kia là loại người như thế nào, nếu cần thiết Lâm Phong cũng không ngại kéo hắn xuống nước.
Ở thế chế pháp luật như xã hội này, mặc dù Lâm Phong chỉ cần vẫy tay thì có thể giải quyết tất cả bằng vũ lực, nhưng còn người thân, bạn bè hắn thì khó tránh khỏi phiền phức.
Cũng vì vậy mà Lâm Phong mới còn nhẫn nhịn đến giờ này, nếu ở chỗ khác hoặc nơi nào đó hoang vắng, phỏng chừng hắn sớm đã đưa gã thanh niên bất hảo này đi đoàn tụ với Hồn tộc rồi cũng nên.
Nhưng ngược lại với Lâm Phong suy đoán, gã thanh niên cũng không phải dạng ngu si. Quả thật lúc đầu gã có suy nghĩ đó, nhưng sau đó gã liền nghi ngờ Lâm Phong rốt cục là ẩn giấu thực lực hoặc giả vờ, rất có thể là muốn làm liên lụy tới cha của gã.
Vì vậy, hắn cũng không gọi cho cha mà gọi cho một chiếc xe đến đỡ hắn rời đi.
Nhìn theo chiếc xe rời đi, Lâm Phong biết chắc chắn gã này chưa chịu bỏ qua, nhưng mà, Lâm Phong không hề lo lắng.
Lạnh lùng nhìn gã thiếu giá này rời đi cười lạnh, lúc nãy Lâm Phong lúc lên gối đã thả một tia hỏa lực vào lục phủ ngũ tạng của gã, trong vòng một tháng chắc chắn hỏa khí công tâm, thất khiếu đổ máu mà chết.
Nếu gã đã muốn tính mạng của cha mẹ Lâm Phong, thì hắn cũng không ngại ngùng tiễn cho gã một vé. Hơn nữa, ban đầu Lâm Phong cũng không định hạ sát thủ, nhưng gã chỉ mặt Lâm Phong hống hách nói ở Nam Kinh này tùy tiện gã muốn đâm ai là đâm, cho nên Lâm Phong cũng không cần dè dặt thêm chuyện gì nữa.
Cha mẹ Lâm Phong sau khi thấy mọi việc qua đi thì liền nằng nặc đòi đưa Lâm Phong tới bệnh viện, kết quả Lâm Phong đành theo họ đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, khi xác nhận không có việc gì thì cha mẹ Lâm Phong mới thở phào, nhưng sau khi về nhà cũng bắt một con gà hầm cho hắn ăn tẩm bổ.
Lâm Phong nhìn con gà trước mắt mà ngao ngán, bất quá cũng phải cố ăn được một chút rồi lấy cớ nghỉ ngơi trốn về phòng.
Vì xảy ra chuyện gấp, cho nên Lâm Phong cũng gọi điện xin lỗi Diệp Tùng, hẹn hôm sau đến.
Tối đó, Lâm Phong cũng đến nhà tiểu La ăn một bữa cơm.
Sau khi ra khỏi nhà, Lâm Phong liền đón một chiếc taxi, sau đó ngồi lên.
Xe chạy qua mấy khúc cua, bỗng nhiên Lâm Phong nhíu mài:
Bác tài, đường đi hướng bên kia mà?
À, đường bên đó đang bị sửa, cậu chịu khó nhé.
Tài xế thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, quay lại cười nói.
Nghe câu trả lời này, Lâm Phong liền gật gật đầu ngồi im, nhưng không hiểu sao khóe miệng lại nổi lên một nụ cười thần bí lướt qua.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe vòng vèo chạy đến một đoạn cây cối hoang vắng um tùm liền dừng lại. Gã tài xế liền quay lại nói với Lâm Phong:
Xuống xe!
Lâm Phong nghe vậy thì cười cười, trong lòng tự nhủ: Cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi sao!. Sau đó nhẹ nhàng bước xuống.
Vây quanh xe lúc này không hiểu từ đâu xuất hiện gần mười lăm tên côn đồ, tay cầm gậy gộc vũ khí, thậm chí, một tên trong đó còn giắt một khẩu súng đen ngòm bên lưng quần.
Lâm Phong cười khẩy:
Bọn mày chờ tao có lâu không?
Thằng chó, mày có biết mày đã chọc đến ai không?
Một gã có bộ dáng cơ bắp lực lưỡng, tay cầm một cây sắt lớn tiếng chửi. Nhưng chưa đợi gã nói hết câu, thì Lâm Phong đã nhoáng lên một cái.
Bốp! Rầm
Lâm Phong lại xuất hiện ở vị trí cũ, phủi phủi tay nói:
Tao rất ghét thằng ất ơ không liên quan nào đó nhúng mũi vào chuyện của tao. Đó là hình phạt. Kêu thằng chủ của tụi mày ra đây.
Cả