Lâm Phong đưa ngón tay kẹp một viên trong số đó, hai ngón trỏ và ngón cái khẽ bóp bóp, lập tức viên đạn vậy mà như một cục đất sét, bị hắn vo dài ra như một cây tăm, sau đó rất tiêu sái dùng nó khựi khựi móng tay, vất ra phía sau nói:
Bắn rồi phải không, đến lượt tao!
Lời vừa dứt, thì thân ảnh Lâm Phong cũng mờ ảo tại chỗ.
Gã cầm súng đang ngơ ngác thì bỗng nghe thấy âm thanh Rầm! từ đỉnh đầu truyền xuống. Một nắm đấm mang theo sát khí cuồng cuộn đánh xuống, làm cho đó là thứ âm thanh cuối cùng gã được nghe trên cõi đời này.
Lâm Phong nhìn gã giang hồ tay cầm súng đã bị một đấm thành đống thịt nát, cười gằn.
Một tu sĩ Kết đan kỳ mà cứ năm lần bảy lượt bị khi dễ, nếu hắn còn tiếp tục nhẫn nhịn, sau này chắc chắn sẽ bị người khác đạp lên đầu.
Cho nên Lâm Phong âm thầm phát thệ, chỉ cần sau này kẻ nào chọc tới hắn, dám nổi sát tâm với hắn thì đều hạ sát thủ, không chút nương tay nữa.
Quay đầu nhìn tràng diện máu me, Lâm Phong liền bún ra mấy cái hỏa cầu, đem toàn bộ khoảnh đất nơi này đốt đến nát nhừ, không còn chút dấu vết gì sót lại. Xong xuôi, Lâm Phong tiện tay viết mấy chữ trên mặt đất:
Còn dây dưa, Giết! Bên cạnh liền để lại một chưởng ấn sâu ba mét đất.
Làm xong đâu đó, Lâm Phong liền nhún một cái hóa thành một đạo kim quang rời khỏi nơi này.
Lát sau, Lâm Phong đã đến gần khu vực nhà tiểu La, liền hạ xuống, thong dong đi bộ trên đường.
…mà em sao hồn nhiên, xinh như nàng tiên…cho bao chàng trai ngẩn ngơ theo em xin làm quen…
Tiếng nhạc chuông điện thoại của Lâm Phong bỗng dưng vang lên, dưới ánh mắt chỉ trỏ của vài người đang đi tới, hắn liền nhanh chóng bắt máy:
Alo, Chính Đức đấy à?
Vâng, là cháu. Chú đang ở đâu vậy ạ?
Giọng Diệp Chính Đức truyền ra có chút lo lắng.
Chú sao, chú đang ở thành Bắc, đang đi bộ đến nhà một người bạn để dùng cơm. Có việc gì sao?
Lâm Phong trong lòng khẽ động, nhưng cũng cười cười hỏi.
Vừa nãy, bên Cục công an có báo một vụ mất tích mười lăm người, mà có người báo là nhìn thấy một trong số đó chạy taxi đến đón chú.
Ồ? Có chuyện đó sao, có cần chú đến sở cảnh sát lấy lời khai gì không? Mà ai là người báo tin vậy?
Lâm Phong hơi thắc mắc dò hỏi.
Là cục trưởng cục công an thành phố, Tào Thành.
Hắc hắc, vậy thì chắc chú gặp phiền toái lớn rồi.
Lâm Phong biết diễn sâu quá chắc chắn sẽ làm nảy sinh sự nghi ngờ của Diệp Chính Đức. Mặc dù cũng không thể tổn hại gì cho Lâm Phong hắn, nhưng với một người trong thể chế như Chính Đức thì việc khó xử là chuyện khó tránh khỏi. Lâm Phong cũng không muốn vì chuyện cá nhân mình mà liên lụy tới đứa cháu kết nghĩa này nên nói vậy.
Chú, chú nói vậy là sao? Chẳng lẽ chú thật sự có liên quan…
Giọng nói của Diệp Chính Đức mang theo lo lắng mơ hồ truyền đến. Lâm Phong cười nhạt, kể lại đầu đuôi câu chuyện lúc sáng. Mơ hồ ám chỉ chuyện mười lăm người mất tích là do có người ám hại, vu oan giá họa.
Diệp Chính Đức nghe xong thì thở phào, gã cũng rất lo lắng nếu như Lâm Phong dính vào chuyện này thì sẽ rắc rối to. Bây giờ nghe Lâm Phong nói vậy thì trong lòng gã cũng tin chín phần, dù sao thì Lâm Phong cũng không những là chú của gã mà còn là ân nhân cứu mạng của gã, cho nên nghe vậy thì cũng thở ra nhẹ nhõm.
Vậy được rồi, chúc chú ngon miệng nhé. Chuyện còn lại để cháu tới xử lý. À, hôm trước chú hứa uống với cháu một bữa rồi im hơi lặng tiếng, bậc trưởng bối sao lại có thể thất hứa với cháu mình như vậy chứ, chú thật là…
Lo lắng qua đi, Diệp Chính Đức cũng không nhịn được mà cười đùa vài câu rồi mới cúp máy.
Diệp Chính Đức nhìn điện thoại trong tay, nghĩ nghĩ gì đó liền ánh mắt liếc ra ngoài mang theo sự lạnh lẽo, lẩm bẩm:
Dám vu oan cho chú ta, lão Tào ngươi chắc muốn giẫm lên mặt thị uy với ta chứ gì. Được, được lắm!
Lâm Phong tất nhiên không hề biết trong lúc vô tình hắn đã làm cho bầu không khí chính trị tại Nam Kinh căng thẳng giương cung bạt kiếm đến mức nào, lúc này nhanh chóng thoát khỏi những chỉ trỏ của người đi đường:
Xem kìa, để nhạc chuông ẻo lả, lại nói chuyện cười đùa ấm áp như vậy thì chắc là nói chuyện với bạn trai hắn rồi.
Ài, trai đẹp đã ít, lại còn đi yêu nhau, lão tặc thiên, ngươi có còn thiên lý không đây.
Một vài cô gái than ngắn thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lầm bầm nói.
Còn Lâm Phong, sớm đã chuồn lẹ, đi đến trước căn chung cư mà tiểu La đang ở.
Nhìn qua cửa sổ, thấy ánh sáng đèn rực rỡ Lâm Phong liền cười cười bước vào. Đi được mấy bước liền thấy một người cũng đang lững thững đi vào, trên tay còn xách trái cây và một số thức ăn, đồ uống.
Lâm Phong thấy vậy liền sờ mũi cười khổ, nhưng cũng nhanh chóng bước đến phía trước khẽ gọi:
Diệp tiểu thư, cô cũng mới đến à?
Một khuôn mặt mới nửa mái tóc cố tình để xõa xuống che lấp một nửa bên mặt liền quay lại, ánh mắt hiện lên một sự kinh ngạc mừng rõ nhưng sau đó lập tức che giấu lại bằng vẻ điềm tĩnh, cười nói:
Chào Lâm tiên sinh, anh cũng mới tới sao?
Ha ha, lúc nãy có chút chuyện nên tới hơi