Diệp Chính Đức hừ lạnh một cái, nói:
Người đâu, tôi muốn gặp ngay lập tức.
À, mời Diệp bí thư sang bên này ngồi, tôi sẽ cho người dẫn Lâm Phong ra ngay.
Không cần, mọi người cứ để nguyên, tôi muốn gặp trực tiếp. Người đang ở chỗ nào?
Trán Diệp Chính Đức nhăn lại, lạnh giọng hỏi, chân cũng bước đi gấp gáp vào trong. Bản thân hắn cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Là…là phòng biệt giam.
Hả? Phòng biệt giam? Tốt. Tốt. Tốt!
Sau khi nói ba chữ tốt, Diệp Chính Đức liền bước đi vào, một viên cảnh sát thấy thế bèn khúm núm dẫn đường. Còn Tào Thành thì mô hôi lạnh đầy đầu bước gấp theo sau.
Lạch cạch…
Tiếng chìa khóa va vào nhau vang lên, cửa phòng biệt giam Lâm Phong được mở ra, ánh sáng đèn ngay lập tức được bật lên.
Diệp Chính Đức vừa đưa mắt nhìn, liền tức giận đến nổ phổi, hai mắt đỏ sòng sọc, không bình tĩnh được nữa, gầm lên một tiếng:
Tào Thành, con mẹ ông, ông làm cái gì đây hả?
Bên trong phòng, Lâm Phong hai tay bị còng treo trên trần, khuôn mặt sưng húp, một bên má là dấu tay hiện lên rõ ràng, máu bầm vẫn còn ứ đọng. Hai con mắt của Lâm Phong sưng húp chỉ khẽ mở được một đường nhỏ khi ánh đèn bật lên, miệng mồm đầy máu, quần áo thì tơi tả những dấu nhăn nheo nhưng bị đấm đá vào, đầu tóc rũ rượi vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy Lâm Phong đang hai chân khuỵu xuống, lung lay toòng teng như bao cát. Diệp Chính Đức liền lửa giận công tâm, bàn chân bước nhanh về phía trước đưa hai tay nâng Lâm Phong đứng thẳng, hét lớn:
Đây là Cục công an hay là nơi tra tấn? Các anh phá án như thế này sao? Còn không mau thả người?
Nói xong, liền dùng giọng hết sức thành khẩn:
Chú, cháu xin lỗi đã đến muộn, để chú chịu oan ức rồi, cháu nhất định cũng phải tìm lại công đạo cho chú.
Tào Thành vốn đi phía sau chưa kịp nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nghe tiếng Diệp Chính Đức hét lên thất thanh liền kinh hoảng bước tới nhìn, lại nghe Diệp Chính Đức gọi Lâm Phong bằng chú, tức thì cả người bỗng lạnh toát từ đầu tới chân, trong đầu Ong một tiếng, tay run run chỉ vào Lâm Phong, tức đến tăng huyết áp tại chỗ ngất đi.
Thì ra, ngay lúc Tào Thành bước ra thì Lâm Phong đã không ngại ngùng thi triển tuyệt chiêu tự tàn, lại thêm chút hiệu ứng máu me quả nhiên đủ kích thích. Hơn nữa, Tào Thành lại là người cuối cùng vào trong phòng, cho dù có nói kiểu gì thì gã cũng không tránh thoát trách nhiệm.
Diệp Chính Đức nhìn Lâm Phong mặt mũi sưng tấy, miệng vẫn cố nở một nụ cười lạnh thì sau lưng cũng không nhịn được mà thấy lạnh lẽo.
Lâm Phong sau khi được thả, liền một mình bước ra khỏi cục cảnh sát, còn Diệp Chính Đức thì ở lại, phỏng chừng là dọn dẹp hiện trường, chuẩn bị thu hoạch chiến lợi phẩm. Còn riêng Lâm Phong thì tất nhiên không hứng thú với những thứ đó nên về trước, mặc cho Diệp Chính Đức khuyên nhủ đi kiểm tra y tế.
Sau khi bước ra khỏi sở cảnh sát, Lâm Phong đi đến một nhà vệ sinh công cộng, bước vào bên trong chừng năm phút.
Khi trở ra đã hoàn hảo vô khuyết, ngay cả dấu tay cũng biến đâu mất.
Tuy vậy, một cái tát này, Lâm Phong nhất định không bỏ qua. Đừng nói là hắn bị hãm hại, cho dù tính thế nào thì Lâm Phong cũng không nuốt trôi cơn giận này. Hiển nhiên bây giờ chưa phải lúc, cho nên Lâm Phong chờ Diệp Chính Đức thu thập tàn cuộc xong sẽ gặp riêng Tào Thành để hỏi thăm sức khỏe lão.
Lâm Phong bỗng nhìn thấy một người cũng vừa ra khỏi sở cảnh sát, đang chầm chậm đi về phía này, liền cười cười.
Hắc, tiểu La, diễn xuất của em ngày càng kinh người. Lúc nãy anh nhìn dáng vẻ của em, anh còn tưởng anh chính là hung phạm thật sự ấy chứ. Hahaha…
Thì ra cô gái nhân chứng lúc nãy chính là tiểu La. Còn mấy gã bặm trợn còn ai khác chính là nhân thủ Thiết Đầu Bang.
Ngay từ đầu, khi Tào Thành liên hệ Thiết Đầu Bang thì Lâm Phong đã được mật báo, lúc ấy hắn còn tức giận đến vỗ bàn, nhưng nghĩ lại liền tương kế tượu kế, cho gã một nhát chí mạng.
Quả nhiên, mọi việc thành công mỹ mãn.
Haha, anh Lâm, em thật sự bội phục anh quá chừng. Mưu kế thâm như vậy anh cũng nghĩ ra. Lúc nãy, anh mà nhìn thấy vẻ mặt của gã Tào Thành khi em khai hắn là chủ mưu bày trò vu khống ai, kèm theo đoạn băng thu âm, hình chụp gã, thì sắc mặt gã không khác màu gan heo là mấy, thật là đại khoái nhân tâm, hihihi…
Tiểu La, em cũng đâu có kém. Hai chúng ta cùng một giuộc, đều là thiên tài cả. Haha, mau gọi mấy người kia, đêm nay chúng ta đi chúc mừng một thoáng. Mọi người muốn ăn chơi vui đùa gì tất cả tính phần anh.
Lâm Phong cao hứng cười lớn, dõng dạc tuyên bố.
Tiểu La cũng cười, sau đó lấy điện thoại bấm một dãy số rồi nói gì đó.
Lát sau, chiếc xe lúc trước xuất hiện ở gần nhà Lâm Phong lại trờ tới. Nhưng theo sau nó là một chiếc xe màu đen mới cáu, tài xế là Diệp Băng Chi.
Lâm Phong thấy vậy thì giật mình, bởi vì người thì đúng là Diệp Băng Chi nhưng khuôn mặt thì lại bị che bằng một cái mặt nạ che lấp nửa bên mặt có sẹo.
Anh nhìn cái gì thế? Em nghe mọi người bảo anh vừa thực hiện được gian kế, muốn khao đãi, cho nên em đến ăn ké, anh có vấn đề gì sao?
Diệp Băng Chi thấy Lâm Phong trố mắt nhìn mình thì không nhịn được xấu hổ, sẵng giọng.
Một đám đàn em đang đứng bên cạnh, nghe lời này liền một nửa rớt cằm xuống đất, một nửa thì mắt lồi ra ngoài.
Vị Diệp bang chủ này, khi giải quyết