Nhìn thái độ của Lâm Phong, Diệp Băng Chi liền cảm giác được thái độ của hắn khác thường, một giọt nước mắt long lanh tràn ra, liền lẳng lặng đeo mặt nạ lại, nói:
Nếu anh cảm thấy dung mạo em khó coi thì sau này em sẽ không để anh phải khó xử.
Không phải, em quả thật rất đẹp. Nhưng mà…con đường hai chúng ta khác xa nhau. Anh cũng không ngại nói cho em biết, viên thuốc kia chính là Trú Nhan Đan. Sau này cho dù em có sống đến bảy tám mươi tuổi thì dung mạo vẫn giữ nguyên như vậy.
Lâm Phong thở dài một hơi, trầm thấp nói.
Vả lại… ài, anh thà để em hận anh suốt đời còn hơn làm khổ em…mong em hiểu cho.
Anh yên tâm, dù có chuyện gì thì em cũng không sợ. Nếu anh không chê em xấu, thì anh còn ngại điều gì, chẳng lẽ anh chê em thân gái giang hồ, không xứng với anh?
Diệp Băng Chi bắt đầu có chút mất bình tĩnh.
Ngốc, không phải như vậy. Mà là thời gian anh ở đây không còn nhiều. Nếu anh nói, anh muốn truy cầu đại đạo, muốn khám phá chân tướng thế giới, thoát khỏi lồng giam của số phận luân hồi, em có tin không?
Anh..anh nói gì em không hiểu…
Diệp Băng Chi nghe Lâm Phong nói mà hoàn toàn mờ mịt, cái gì đại đạo, cái gì luân hồi…
Lâm Phong lắc đầu, trầm ngâm một chút, cuối cùng nói:
Nếu như anh có thể sống đến vài trăm năm, thậm chí nghìn năm, vạn năm, còn em sẽ hao hết thọ nguyên vài chục năm rồi chết đi. Nếu vậy, em nghĩ có phải đó chỉ là sự bi ai của đời người thôi đúng không? Hơn nữa, thật sự, anh không thuộc về nơi này, còn rất nhiều nơi anh phải đi, rất nhiều chuyện phải tìm hiểu...
Em hiểu rồi…
Diệp Băng Chi buồn bã nói, sau đó đứng dậy, bước đi chầm chậm, dáng vẻ hết sức khổ sở.
Lâm Phong không nhịn được thở dài sườn sượt, ánh mắt không đành lòng. Quá khứ của cô gái này, mặc dù Lâm Phong chưa một lần được biết, nhưng nhìn vết sẹo ghê gớm kia, chắc chắn không dễ dàng gì, hiện giờ Lâm Phong chữa lành nó, nhưng lại gây ra một vết sẹo khác ở trong lòng nàng còn âm ỉ, đau đớn, cào xé hơn vết sẹo trên mặt.
Cuối cùng, nhìn bóng lưng Diệp Băng Chi dần khuất, Lâm Phong đứng dậy, quay lưng rời khỏi nơi này.
Trong bóng đêm, Lâm Phong vừa đi vừa trầm mặc…
~~
Thời gian trôi qua rất nhanh, kể từ sau sự kiện vu oan kia, Lâm Phong cũng yên ổn ở nhà.
Bởi vì chuyện của Diệp Băng Chi làm ảnh hưởng tâm trạng cho nên Lâm Phong cũng không có hứng thú nghĩ đến chuyện khác, thành thật ở nhà cho đến mấy tháng sau thì nhận được cuộc gọi của Trần Hùng báo đến công ty chuẩn bị tham gia Đại hội đổ thạch toàn quốc năm năm một lần, lần này chính là dịp mà các công ty châu báu lựa chọn những khối nguyên liệu tốt nhất, chuẩn bị nguồn nguyên liệu hùng hậu để tạo sức bật phát triển cho công ty.
Đối với loại thịnh hội lớn thế này, dĩ nhiên địa điểm tổ chức là ở Bắc Kinh.
Một không gian rộng lớn bằng hai sân vận động được chuẩn bị từ mấy tháng để chuẩn bị cho sự kiện này. Các lãnh đạo thành phố tất nhiên cũng nhìn thấy tiềm năng to lớn của dịp này để quảng bá hình ảnh thành phố, cho nên cũng không ngại ngùng gì mà cung cấp những hỗ trợ nhằm tạo một kỳ Đại hội hoành tráng nhất.
Lâm Phong và Trần Hùng đã đến nơi này từ hai hôm nay. Địa điểm mà Lâm Phong chọn là một khách sạn lớn gần khu vực Đại Hội. Nghe nói khách sạn này là sở hữu của Trần Gia, cho nên Trần Hùng sắp xếp một phòng tốt cho Lâm Phong là việc dễ như trở bàn tay.
Còn bản thân Trần Hùng thì về chỗ gia tộc hắn để hội họp gì đó. Đối với mấy chuyện này thì Lâm Phong tất nhiên là tìm cách tránh mặt. Hắn rất rõ ràng, vai trò của hắn ở đây chỉ là một gã giám định sư, không nên chõ mũi quá nhiều vào chuyện của gia tộc người khác.
Buổi tối, sau khi dùng cơm xong, Lâm Phong liền đứng bên cửa sổ ngắm khung cảnh thành phố về đêm.
Từng dòng người tấp nập đi dưới con đường sáng rực ánh đèn, những chiếc xe nối đuôi nhau qua lại làm tăng thêm vẻ phồn vinh cho thành phố.
Lâm Phong ngắm một hồi thì cảm thấy chán, đang định quay vào đả tọa nghỉ ngơi thì bỗng dưng hắn nhìn thấy một thứ kỳ lạ.
Thần thức mạnh mẽ tiến tới, sau khi đảo một vòng nhưng không thấy gì, Lâm Phong liền nhíu mày. Cả người chợt lóe lên rồi tiến vào trạng thái ẩn thân, phi thân lên trên không trung, lơ lửng hồi lâu liền nhắm một phương hướng bay đi.
Chẳng mấy chốc, Lâm Phong ra bay ra ngoại thành. Nhưng khuôn mặt hắn trước sau thủy chung vẫn giữ sự khó hiểu nồng đậm.
Vừa rồi, trong vô tình Lâm Phong nhìn thấy một thân ảnh rất kỳ lạ lướt qua rồi biến mất. Lâm Phong một đường nương theo khí tức mờ nhạt kia thì truy đuổi đến đây.
Ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Phong liền lật bàn tay, một lá phù màu đỏ có linh lực ba động kỳ dị hiện ra trên tay hắn.
Đây là Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù, tên như ý nghĩa là một loại phù triện căn cứ vào những khí tức của vật thể lưu lại để chỉ dẫn đường đi.
Cũng không thấy Lâm Phong làm động tác gì mà chỉ lẩm bẩm một cái, sau đó bàn tay khẽ điểm lên chính giữa lá phù, truyền một đạo linh lực rồi tay còn lại xoay tròn trong không khí, cố tình dẫn ra một tia khí tức kỳ lạ lúc