Vật phẩm thứ hai là một khỏa Hắc Tinh Cương, là nguyên liệu tuyệt hảo để chế tạo pháp bảo đỉnh giai. Giá hai trăm linh thạch mỗi lần tăng giá ít nhất mười viên. Hiện tại đấu giá bắt đầu!
Lời Trương Kỳ vừa nói xong, liền lấy ra một khỏa có hình dáng như viên đá bình thường nhưng có màu đen tuyền óng ánh. Cả căn phòng lập tức nhốn nháo sôi trào.
Ha hả, đúng lúc ta đang cần luyện một món pháp bảo. Không ngờ hôm nay gặp phải loại tài liệu tuyệt hảo này, ta ra giá bốn trăm linh thạch.
Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngồi hàng đầu, vừa nghe Trương Kỳ nói thì lập tức ra giá, hai mắt sáng rực nhìn vào khỏa Hắc Tinh Cương phía trên.
Hắc, Ma đạo hữu, đúng lúc ta cũng cần tài liệu này, ta ra giá năm trăm năm mươi linh thạch.
Âm thanh the thé của một lão nhân vang lên, hoàn toàn không có chút kiêng kị gì vị tu sĩ họ Ma.
Đồ tốt thì ai chẳng cần. Ta ra giá bảy trăm linh thạch, nếu có người trả hơn ta lập tức bỏ qua.
Tu sĩ họ Ma cũng không chút khách khí nói.
Khặc, vậy ta ra giá bảy trăm hai mươi linh thạch.
Lão nhân này cười lạnh nói.
Cái giá cao ngất ngưỡng này ngay lập tức dập tắt lửa lòng của vô số người đang thèm thuồng khối Hắc Tinh Cương.
Cuối cùng, dưới ánh mắt ghen tị của vô số người, khối Hắc Tinh Cương được tuyên bố thuộc về vị lão nhân. Còn tu sĩ họ Ma cũng không tỏ vẻ gì mà xem như không có liên quan.
Đấu giá hội tiếp tục, tiếp theo Trương Kỳ lại liên tiếp giới thiệu mấy loại đan dược, pháp bảo, công pháp…Lâm Phong ngồi nghe cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt một phen. Bỗng nhiên có một vật làm Lâm Phong chú ý. Chỉ thấy Trương Kỳ mở một cái hộp gỗ, sau đó lấy ra một phiến đá mỏng màu đen, sau đó nhẹ nhàng cầm lên rồi nói:
Một bộ Vô Danh khẩu quyết, chất liệu không biết tên nhưng vô cùng cứng rắn. Đạo hữu nào cảm thấy hứng thú có thể mua về nghiên cứu, không chừng có thể nhìn ra một tuyệt đỉnh công pháp thì lãi to. Hơn nữa giá cũng tiện nghi, chỉ năm mươi linh thạch, tự do tăng giá.
Trương Kỳ nói xong, như để chứng minh lời nói của mình là thật, liền thi triển một quả cầu trong suốt có tác dụng tương đương kính lúp phóng to phiến đá lên, sau đó lật tay bắn ra một chỉ tùy ý, chỉ này bắn lên phiến đá phát ra âm thanh ma sát Ca~Ca~ rồi tiêu tán, còn phiến đá đen vẫn trơ trơ như không có gì.
Thấy quả thật phiến đá này cứng như vậy, vài người cũng động tâm nhưng chẳng có ai lên tiếng.
Không ai biết rằng, Lâm Phong ngay lúc thấy hình ảnh phóng to của miếng đá thì trái tim nhảy lên thình thịch, trong lòng dâng lên ngập tràn hoảng sợ.
Phải! Chính là cảm giác hoảng sợ bởi vì…
Trương tiền bối cảm phiền có thể cho ta xem một chút vật ấy không?
Lâm Phong truyền âm cho Trương Kỳ nói.
Trương Kỳ đang cảm thấy thất vọng vì chẳng ai ra giá, mà sự thực thì gã đưa món này ra cũng ôm tâm lý cầu may, dù sao linh thạch trân quý, chẳng ai dại gì mua một thứ đồ vô dụng có chút cứng rắn. Gã đang định nói thêm gì đó thì nghe truyền âm của Lâm Phong, bèn vui mừng lớn tiếng nói:
Được, mời vị đạo hữu vừa truyền âm lên đây xem xét vật phẩm rõ ràng hơn.
Lâm Phong nghe vậy thì cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng cắn răng bước lên dưới ánh mắt chú ý và ngạc nhiên của cả phòng.
Này, người này muốn xem cái phiến đá vô dụng ấy làm gì? Chẳng lẽ có huyền cơ khác, hay đó là bảo vật thật sự!
Cứ im lặng xem kỳ biến, nếu có gì thơm thì lát nữa ta cứ đấu giá về nghiên cứu là được rồi!
Xem cái gì, làm mất thời gian quá, mau đưa thứ khác có giá trị chút lên đi.
…
Vô số lời xì xầm bàn tán, nhưng Lâm Phong không hề để ý. Mục tiêu của hắn lúc này là xem tận tay, day tận mặt phiến đá kia. Dù trong lòng kinh hãi quay cuồng, nhưng bước chân của Lâm Phong không rồi loạn mà rất điềm tĩnh, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn không ra suy nghĩ.
Trương Kỳ vốn muốn nhìn ra chút thông tin nhưng thấy vẻ mặt của Lâm Phong thì cũng mất đi hứng thú, bèn đưa phiến đá cho Lâm Phong xem xét, gã cũng không sợ Lâm Phong động tay động chân gì, dù gì thì nơi này cũng được bố trí cẩn thận, hơn nữa với tu vi Trúc cơ hậu kỳ của gã mà để một tên Luyện Khí trung kỳ nho nhỏ như Lâm Phong cướp ngay trên giàn mướp thì chẳng phải để người ta cười rụng răng sao.
Lâm Phong cầm lấy phiến đá, cảm giác đầu tiên chính là lạnh và nhẵn nhụi vì bị bào mòn qua thời gian. Nhưng quan trọng nhất, những ký tự trên phiến đá, lúc này Lâm Phong nhìn kỹ càng hơn nên đã hoàn toàn chắc chắn, tuy nhiên, càng nhìn rõ thì sự kinh hãi của hắn càng nhiều.
Trương Kỳ và cả căn phòng tập trung quan sát vẻ mặt của Lâm Phong, muốn từ đó nhìn ra chút manh mối, nhưng đáng tiếc, Lâm Phong sau khi cầm lấy nhìn qua một cái thì lắc đầu, vẻ mặt có chút mất mát, tiếc nuối, thất vọng…xen lẫn vào nhau.
Nhẹ nhàng trả phiến đá lại cho Trương Kỳ, Lâm Phong dường như trầm ngâm rồi quay về chỗ, lặng im không vội vàng trả giá.
Trương Kỳ rất khó hiểu nhận lại phiến đá, nhìn bước chân Lâm Phong lạnh nhạt quay về chỗ ngồi mà ẩn ẩn trong lòng có một loại dự cảm Lâm Phong dường như rất cần vật này, nhưng tất cả hành