Huyễn Hình Thuật
Đây chính là ba chữ mà Lâm Phong nhìn thấy trên tấm thẻ bài này, bên tai lập tức vang lên âm thanh đều đều của hệ thống:
Chúc mừng chủ nhân nhận được Lục cấp Huyễn Hình Thuật. Nhắc nhở chủ nhân, lần sau khi tiến giai Trúc Cơ Kỳ chủ nhân sẽ mở được công năng mới, thỉnh chủ nhân cố gắng!
Lâm Phong nghe vậy thì ừ hử một cái rồi hỏi:
Lần trước ta nhận nhẫn trữ vật là Lam cấp, lần này nhận công pháp là Lục cấp, vậy cấp bậc mấy thứ này phân chia ra sao?
Bẩm chủ nhân, đây là phân chia dành cho phần thưởng trong hệ thống mà chủ nhân nhận được, chia ra làm Trắng, lục, lam, chàm, tím, cực phẩm. Được chia theo từ thấp đến cao, trong đó những vật phẩm cực phẩm không có màu sắc cố định, tùy theo vật phẩm mà ngài nhận được.
Ồ. Vậy sao!
Lâm Phong tỏ vẽ hiểu rõ. Sau đó thần thức tiến vào xem xét nội dung trong thẻ bài. Vừa tiến vào xem, gương mặt Lâm Phong bỗng hiện lên vẻ mừng như điên.
Quả thật vận khí của hắn vô cùng tốt. Không biết có phải do mấy ngày gần đây toàn ăn chay hít khí trời mà sống hay không mà nhân phẩm bạo phát, gặp toàn chuyện cao hứng.
Đối với Lâm Phong thì công pháp Huyễn Hình Thuật này thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nội dung bên trong cũng rất đơn giản, gồm một bộ pháp quyết và giới thiệu sơ lược hiệu quả.
Huyễn Hình Thuật này không hề có công pháp chiến đấu gì cao thâm mà chỉ là pháp quyết để thay hình đổi dạng, thay đổi hình dạng của xương cốt, khuôn mặt, thậm chí là màu sắc của da tóc bên ngoài theo ý muốn, từ đó có thể che dấu danh tính thật một cách thập toàn thập mỹ.
Lâm Phong thầm kinh ngạc không biết là vị thiên tài cao nhân nào nghĩ ra được bộ Huyễn Hình Thuật bá đạo như vậy. Chẳng những dễ học, dễ luyện mà diệu dụng lớn lao. Chỉ có một cái tác dụng phụ khó chịu đó là mỗi lần huyễn hình có giới hạn thời gian, tùy theo tu vi mà duy trì lâu hay mau, nếu qua thời gian đó thì sẽ tự động bại lộ hình dáng thật.
Đối với tu vi của Lâm Phong hiện nay, theo hắn suy đoán thì cùng lắm chắc chỉ huyễn hóa được một hai ngày. Tuy nhiên, vậy là đã đủ để làm nhiều chuyện mà Lâm Phong không thể lấy hình dáng thật gặp người rồi.
Đâu đó xong xuôi, Lâm Phong đang định tiến vào linh điền hệ thống kiểm tra một số linh dược, mấy ngày nữa Lâm Phong chuẩn bị phối trộn một ít linh thủy để luyện bộ pháp quyết luyện thể lần trước có được trên Nguyệt Mại Hội. Đang loay hoay thì hắn bỗng nghe tiếng bước chân đi vào trong dược điền.
Một bóng dáng mặc áo lam sắc, khuôn mặt lạnh như băng kia không phải nữ tử cấp trên của Lâm Phong thì là ai.
Chỉ thấy nàng ta chầm chậm đi vào, có chút quan sát mấy cây linh thảo, sau đó nhìn thấy Lâm Phong bước ra đón, bèn hỏi:
Còn ba ngày nữa là tới hạn, ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Đa tạ sư tỷ quan tâm, ta đã chuẩn bị đầy đủ, ngươi không cần lo lắng.
Ừm, vậy thì tốt. Ta đến để nhắc nhở ngươi vậy thôi. Dược diền vào tay ngươi trông cũng được lắm, ngươi quả là một nông dân tiềm năng!
Nữ tử này hiếm thấy mở miệng khen Lâm Phong.
Nhưng lọt vào tai Lâm Phong làm hắn ho sù sụ, khen hắn là nông dân tiềm năng, chẳng lẽ gợi ý hắn đi trồng cọng rau non xanh mơn mởn trước mắt sao? Lâm Phong mặc dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy, đối với các vị huynh đệ Thiên địa hội cũng từng tín dụng đầy đủ nhưng chưa thử mùi vị tiêu hồn trong đó lần nào. Nghe cô nàng này gợi ý sâu xa như vậy thì không nhịn được ho khù khụ, con mắt liền cẩn thận suy xét, đánh giá địa hình trên cơ thể nữ tử thầm nghĩ:
Ừm, tấn công và phòng thủ rất đầy đủ, lồi lõm tự nhiên, cọng rau này không hái thì…
Lâm Phong vừa đảo mắt nhìn vừa giả bộ cúi đầu ho khù khụ.
Nữ tử dường như thấy nhột nhột, phát hiện điều gì đó không đúng trong ánh mắt của hắn, bèn xấu hổ kêu lên:
Này, tên hỗn đản, ngươi nhìn gì đó?
Ta làm theo như ngươi gợi ý còn gì nữa? Lâm Phong một trận oan ức lúng túng thầm nghĩ, những lời này tất nhiên không thể nói ra, nếu không chưa biết chừng nơi này hôm nay có đổ máu không chừng! Nữ nhân nổi giận thì rất đáng sợ, mà nữ nhân đẹp thì càng ghê gớm!
A, không có gì, đột nhiên có chút bụi bay vào mắt nên ta thấy khó chịu, xin sư tỷ thứ lỗi!
Hừ, xảo biện. Thôi, ngươi cứ cố gắng làm cho tốt, ta sẽ không để ngươi thiệt thòi.
Nói xong liền quay đầu đi, dĩ nhiên trải qua lần xấu hổ vừa rồi, chút hảo cảm với tên hỗn đản Lâm Phong trong lòng nữ tử đã tiêu tan sạch sẽ không còn, hơn nữa còn rất có xu thế chuyển sang chán ghét.
Lâm Phong ôm nỗi oan ức đi trở vào trong.
Đối với chuyện giao nộp thì Lâm Phong đã có đối sách, chỉ cần mang mầm linh thảo vào linh điền trồng một đoạn thời gian ngắn vừa đủ quy định sau đó thu hoạch là được. Cho nên hắn cũng không vội vàng lắm.
Trải qua hơn hai tuần vừa gieo trồng, vừa quan sát, rốt cục Lâm Phong đã hiểu đượcchút quy luật của linh thảo trồng trong linh điền hệ thống. Theo đó, thời gian tăng trưởng cũng không cố định là một ngày mười năm gì cả, mà căn cứ vào phẩm chất, chủng loại và giai đoạn sinh trưởng của linh thảo.
Do đó, ý định bồi dưỡng những cây linh thảo vài trăm vạn năm, hay ức năm cho nó thành thần thảo của Lâm Phong bỗng dưng tan thành mây khói.
Tuy nhiên, Lâm Phong rất hiểu rõ, làm người phải biết đủ, tham lam quá nhất định dẫn