--------
( Bạo canh 4 - Từ hôm nay mỗi ngày Độc Hành liều mạng bạo chương, mong các bạn đọc xong bấm Like FB hoặc nếu có hảo ý thì Bấm đề cử Nguyệt Phiếu cho Hỗn Nguyên Hệ Thống nhé! Hôm nay Độc Hành bạo 5 canh, mời các bạn đón xem! )
------
Phát hiện cơ thể luyện Kim Thân Công Pháp lại mang đến kinh hỉ này, Lâm Phong trở nên cực kỳ chờ mong đến khi tiểu thành, lúc đó thì không chừng các loại đao thương kiếm kích bình thường đối với Lâm Phong chỉ như muỗi đốt inox mà thôi.
Nhìn bụi phấn của cái ghế còn sót lại, Lâm Phong liền ngồi xuống bên cạnh, tự châm cho mình một bình trà, vừa uống vừa suy ngẫm.
Vừa rồi sức lực cánh tay mạnh mẽ đã mang tới cho Lâm Phong một ý tưởng, đó chính là kết hợp sức mạnh luyện thể này với cây Lang Nha Cung mà hôm trước chế tạo tại Tạo Hóa Phường.
Xem ra Lâm Phong cũng phải tìm cách đi đổi Tinh điểm tìm kiếm công pháp phù hợp với cây cung này. Nghĩ vậy, Lâm Phong cũng không còn tâm tư uống trà mà tiếp tục đả tọa củng cố căn cơ.
Ba ngày sau, Lâm Phong một đường từ bên ngoài trở về, mang theo phần thưởng hoàn thành công tác tháng này, sẵn tiện tìm hiểu nơi để đổi Tinh điểm lấy kỹ năng. Vu Bàn Tử thấy Lâm Phong giao nộp linh dược đủ số lượng mà lại có chất lượng tốt như vậy thì cũng khen ngợi Lâm Phong một câu, sau đó giao đủ phần thường nhiệm vụ công tác cho hắn.
Thì ra đó là một tòa thư viện tên là Vạn Kinh Các, bất ngờ là nó cũng gần chỗ Lâm Phong đang canh giữ dược viên. Nhưng với một người tối ngày chỉ ru rú trong dược viên như Lâm Phong thì gần hay xa cũng tương đồng như nhau.
Tạm thời Lâm Phong chưa có ý định ghé thăm chỗ này, một là vì tinh điểm của hắn không nhiều, chỉ có mười tinh điểm mà thôi. Vì vậy, trước hết hắn phải tìm cách tăng tinh điểm.
Hiện nay, phương án khả thi nhất của Lâm Phong chính là tìm cách bán một hai cây linh dược mà hắn đã thôi thúc trong linh điền hệ thống.
Vừa đi vừa nghĩ, Lâm Phong đã nảy ra một ý nghĩ, mỉm cười thần bí sau đó đả tọa tu luyện.
Mà bởi vì tu sĩ đến Luyện Khí hậu kỳ, cách Trúc cơ chỉ còn một bước như Lâm Phong, đối với thực phẩm bình thường đã không mang ý nghĩa dinh dưỡng nữa mà có ăn hay không cũng vậy, năng lượng trong cơ thể sớm đã dùng linh lực để vận chuyển. Mặc dù vậy, Lâm Phong cũng sớm nhạt miệng, cũng muốn xuống núi tìm cơ hội thưởng thức mỹ vị một phen.
Nhân tiện mang một gốc Tịnh Linh Thảo năm mươi năm hỏa hầu để giao cho Kha Vạn, dù sao có linh dược sớm ngày nào thì hiệu quả trị liệu cho con gái người ta cũng càng cao, Lâm Phong cũng muốn kết một cái thiện duyên.
Kết hợp cả hai dự định trước mắt, Lâm Phong định ngày mai sẽ tìm vị Vu sư huynh kia để bàn bạc, trong lòng thầm nghĩ lần này chắc lại phải xuất huyết.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong sau khi chuẩn bị xong xuôi, liền mở cấm chế đi ra ngoài. Sau đó dán một cái Truyền Âm Phù nho nhỏ lên cửa, phòng ngừa vị băng sương nữ tử kia có ghé thì cũng coi như có tiếng nói.
Lâm Phong một đường không nhanh không chậm đi đến chỗ Vu Bàn Tử.
Đến nơi, thấy gã đang ngồi phẩm trà, tay lại nhón một trái nho cho vào miệng nhai nhóp nhép rất là khoan khoái. Lâm Phong nhân lúc tâm trạng gã đang vui vẻ, liền cười hì hì tiến tới chào hỏi:
Chào Vu sư huynh, hôm nay trông huynh tiêu dao khoái hoạt như vậy, chắc là có chuyện vui phải không? Ha ha..
Ồ, Lâm sư đệ, chẳng phải hôm qua ngươi mới giao nộp linh dược rồi sao. Sao hôm nay lại đến, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Vu Bàn Tử sớm đã thấy Lâm Phong đến nhưng cũng chờ Lâm Phong lên tiếng trước thì mới trả lời, bởi theo quan niệm của gã, như vậy mới có khí chất cao thâm mạc trắc, là người bề trên. Lại nói, mỗi lần tiếp xúc Lâm Phong đều mang đến chút niềm vui cho gã, nên hắn ta cũng không có ác cảm gì với Lâm Phong cả, liền cười hỏi.
Ha hả, đệ xin lỗi làm phiền nhã hứng của Vu sư huynh. Ài, nói đến thật khổ, đệ có người thân bên ngoài đang lâm trọng bệnh, nay tu vi có chút tinh tiến nên muốn xuống núi xem thử có cách gì trị giúp không, cho nên mới làm phiền Vu sư huynh, thật ngại quá!
Hả, vậy ý của Lâm sư đệ là…?
Vu Bàn Tử trong lòng đoán ra vài phần, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngạc nhiên hỏi.
Sư huynh tuệ nhãn như đuốc, sư đệ thật có ý định muốn xin sư huynh xuống núi một hai ngày để giải quyết chuyện bên ngoài, sau đó mới có thể yên tâm thực hiện công tác. Nếu sư huynh giúp được, ngày sau sư đệ chắc chắn nhớ kỹ!
Nói xong, Lâm Phong thần bí móc ra mười viên linh thạch vừa cầm chưa nóng tay hôm qua, vật hoàn cố chủ trả lại cho Vu Bàn Tử.
Vu Bàn Tử thấy linh thạch thì hai mắt sáng lên, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại có vẻ khó xử nói:
Sư đệ, ta rất thưởng thức cách làm người của đệ, nhưng lần này sư môn chuẩn bị có đại sự năm năm một lần. E rằng việc này hơi khó. Vả lại nếu đệ không về kịp thì bên trên có hỏi xuống ta cũng khó ăn nói.
Sư huynh, đệ mới vào môn phái nên thân gia rất mỏng, đó đã là tất cả của đệ, mong sư huynh…
Lâm Phong tưởng Vu Bàn Tử lại đòi thêm linh thạch, ra vẻ xấu hổ, trong bụng có chút tiếc hôm trước không chừa vài viên để dự phòng.
Lâm sư đệ, ta không phải không biết xấu hổ mà đòi thêm linh thạch của đệ. Những điều