Bên trong hang động là một luồng khí tức mốc meo, cũ kỹ, tất cả đều bị bao trùm bởi màn đêm tối, cũng may Lâm Phong phát hiện nhờ ánh sáng bập bùng của ngọn lửa cộng thêm khả năng đặc biệt của Càn Khôn Nhãn mà hắn vẫn có thể thấy được bên trong, nhưng hắn vừa nhìn liền kinh hãi.
Hang động này vậy mà lại sâu không thấy tận cùng, Lâm Phong cẩn thận bước chân đi vào trong. Càng vào bên trong, không khí càng đặc quánh, lạnh lẽo và ẩm ướt. Lâm Phong đi được một quãng thì tiếng kêu phát ra ngày càng gần, hắn bèn tăng cường linh lực hộ thể đồng thời bước tới, thoáng chốc đã tới tận cùng của hang động.
Nơi này là một ngã ba, hai đường rẽ nằm ở hai bên trái phải, Lâm Phong định thần, lắng tai nghe kỹ thì tiếng kêu yếu ớt nằm bên trái, vì vậy mà hắn không do dự đi vào hướng bên trái hang động.
Con đường khúc khuỷu có xu thế đi xuống, vừa đi được một lúc, Lâm Phong bỗng thấy hình bóng quen thuộc, chính là con thú nhỏ, nhưng lúc này hai chân sau của nó bê bết máu, kế bên còn có một viên đá cũng dính máu nhưng đã gần khô lại, tuy bị thương nhưng hai chân trước vẫn đang ôm chặt một cái gì đó hình cầu. Lâm Phong vừa nhìn thì biết chắc chắn nó bị viên đá này đập trúng chân nên không thể thoát ra.
Lâm Phong cũng rất tò mò sao con thú nhỏ này lại có thể vào đến tận nơi đây, nhưng thần thức vừa đảo qua, bỗng thấy một cái nghách nhỏ thông xuống. Thì ra con thú nhỏ này không biết bằng cách nào lại đào được một cái thông đạo xuống nơi này. Lâm Phong lại nhìn đến vật mà nó đang cầm, có vẻ cực kỳ giống một viên đan dược, vì vậy bước nhanh tới xem xét rõ hơn.
Con tiểu thú thấy ánh lửa tới gần thì cực kỳ hoảng sợ hét lên chói tai, nhưng khi khịt khịt mũi bỗng nhớ mùi hương này có vẻ quen thuộc, hình như là người mà cho nó ăn thịt nướng, vậy nên nó không hét nữa là giương mắt cố gắng nhìn người này.
Lâm Phong cúi xuống, nhìn kỹ hơn thứ mà thú nhỏ đang ôm, quả thật đó đúng là một viên đan dược, nhưng dược tính mỏng manh tiêu tán trong thiên địa gần hết, chỉ còn sót lại chút ít, nếu dùng làm kẹo ngậm hoặc cho phàm nhân ăn thì còn có chút kỳ hiệu bồi bổ, chứ đối với Lâm Phong thì liếc sơ qua đã thấy nó không còn tác dụng như một viên đan dược hoàn chỉnh nữa.
Lâm Phong trong lòng minh bạch chút ít, hóa ra tiểu ham ăn này vô tình tìm được cái nghách đến nơi đây, phát hiện có đan dược bên trong nên lấy ăn, chắc cũng nhờ vậy mà có chút linh tính thông minh hơn một số loại thú hoang dã khác…khoan đã! Đan dược? Nói vậy phía bên trong…?
Lâm Phong bỗng có một suy đoán lớn mật trong lòng, chẳng lẽ đây là một cái động phủ của đại năng nào đó, trải qua sức mạnh của thời gian đằng đẵng đã bị tiêu tan cấm chế, nhờ vậy mà tiểu ham ăn có thể dễ dàng ra vào. Vậy chẳng phải là hắn cũng có thể vào đó xem thử mà?
Nghĩ đến đây, Lâm Phong cũng nghe trái tim trong lồng ngực đập liên hồi. Một tu sĩ từ thời kỳ trước mà phong bế động phủ rồi tọa hóa tại nơi đây, trải qua bao nhiêu năm, chắc chắn những thứ còn lại sẽ là những thứ cực kỳ quý giá.
Sau khi truyền một tia linh lực cầm máu, trị thương cho tiểu thú, xé một mảnh vải nhỏ băng bó cho nó, Lâm Phong liền cho nó vào bên trong áo.
Tiểu thú vừa được cho vào áo Lâm Phong, cảm nhận khí tức và hơi ấm trên người hắn liền cảm thấy mê mẩn, cũng không buông bỏ viên đan dược kia mà bắt đầu cứ thế khò khò ngủ.
Lâm Phong thấy vậy thì mỉm cười rồi đứng dậy tiếp tục đi tới phía trước.
Không khí nơi này có chút kỳ lạ, mang theo mùi vị ẩm mốc rất khó chịu, cũng may, Lâm Phong sớm đã vận linh lực hộ thân, phong bế hô hấp phòng ngừa khí độc, cho nên đối với mấy cái này hoàn toàn không để ý, trực tiếp đi đến một cánh cửa đá.
Nhìn cánh cửa đá đóng kín trước mắt rêu phong bám bụi, dù có dấu vết chút linh lực mơ hồ lưu lại nhưng lại mỏng manh yếu ớt đến đáng thương.
Lâm Phong thấy cảnh này thì không khỏi thở dài, cho dù khi trước người tạo nên chỗ này có thần thông lớn thế nào cũng không chống nổi với thời gian, thời gian chính là thứ vũ khí tối lợi hại có thể bào mòn hết thảy, cũng là kẻ địch chung mà tất cả tu sĩ đều đang vật lộn chống lại. Hắn càng thấm thía kết
Lâm Phong sờ sờ cánh cửa đá, quan sát chung quanh thì thấy có một chỗ giống như bị chấn động do đá sụp xuống tạo ra một khe hở nhỏ, chắc là tiểu ham ăn dùng lỗ này để ra vào.
Lâm Phong dùng tay đẩy thử cánh cửa đá thì thấy nó vẫn lù lù đứng yên bất động. Lập tức sử dụng thần thông Kim Thân Công Pháp, vận thêm Hỗn Nguyên lực vào hai cánh tay, lập