Bên trong hộp ngọc, lẳng lặng nằm một viên cầu màu đen và một cái ngọc giản màu trắng. Lâm Phong bèn cầm ngọc giản lên xem, nội dung bên trong vang lên trong thần thức hắn:
Ta cả đời gặp qua vô số bảo vật, nhưng đối với viên cầu này đến lúc cuối cùng lòng vẫn mang tiếc nuối. Cảm giác cho ta biết nó không tầm thường nhưng ta thử qua mọi cách vẫn không thể sử dụng. Thôi thì cơ duyên chưa đến đành tặng người sau. Dù hôm nay có tiến giai thành công hay thất bại thì ta vẫn sẽ để nó lại nơi đây.
Lâm Phong đọc đến đây thì cảm thấy hiếu kỳ, viên châu này nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, tại sao vị tiền bối kia không cách nào sử dụng?
Thông thường đối với pháp bảo cao giai, tu sĩ cần nhỏ máu nhận chủ hoặc một số phương pháp tế luyện đặc biệt khác để có thể hoàn toàn sử dụng nó một cách thuận tiện nhất. Mà Lâm Phong sau khi đọc ngọc giản kia thì trong lòng cũng chưa tin lắm.
Hắn thử dùng thần thức bao phủ viên châu, quan sát bên ngoài nó xem có gì đáng chú ý không. Nhưng quan sát nửa ngày, Lâm Phong vẫn thấy nó chỉ là một viên cầu bình thường không có gì đặc biệt, thậm chí một tia dao động linh khí cũng không có.
Nếu quăng cái viên châu này ra đường cái ba tháng, phỏng chừng cũng không ai thèm nhặt.
Tuy vậy, Lâm Phong cũng thử vận may, cắn một giọt máu ở đầu ngón tay, sau đó nhỏ lên bề mặt viên cầu này.
Chỉ thấy giọt máu vừa nhỏ lên, bề mặt viên cầu bỗng dưng nhúc nhích, phải, chính là nhúc nhích, như cảm nhận được mùi vị mà nó thèm khát trong xương tủy.
Tuy nhiên, sau khi nhúc nhích hấp thụ hết một giọt máu thì viên cầu lại im lặng như cũ. Dường như chỉ có một giọt máu không đủ thỏa mãn cơn thèm khát của nó vậy.
Lâm Phong thấy vậy thì ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, chỉ sợ nó im chứ không sợ nó phản ứng. Hắn lập tức nhỏ thêm máu vào viên cầu, máu của Lâm Phong vốn đã dần chuyển sang màu bạch ngân, máu nhỏ thành giọt óng ánh chảy liên tục vào bề mặt viên cầu.
Viên cầu hấp thu càng nhiều máu thì viên cầu càng sôi trào dữ dội, cho đến khi Lâm Phong cảm thấy có chút sợ sệt không biết có phải hắn trở thành tu sĩ đầu tiên bị một viên cầu vô danh hút khô máu mà chết không thì rốt cục nó cũng đã dừng hấp thụ linh huyết của hắn.
Từng làn hắc khí nồng đậm mang theo hơi thở lạnh lẽo từ trong viên cầu tỏa ra làm cho ngay cả Lâm Phong cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Rất nhanh, Lâm Phong liền có một cảm giác tâm linh tương thông với viên cầu, lập tức kìm nén sự suy yếu do bị hấp thu máu huyết quá nhiều mà lấy ra một viên linh thạch, hấp thu vội vã linh khí có trong nó, còn một tay truyền linh lực vào trong viên cầu.
Chỉ thấy ngay sau khi linh lực truyền vào, Lâm Phong chờ đợi có hiệu ứng kỳ diệu gì đó xảy ra, nhưng đợi hồi lâu mà thấy nó vẫn yên lặng không nhúc nhích, thậm chí cũng không còn sôi trào như lúc trước mà có vẻ âm trầm hơn, lạnh lẽo hơn, ngoài ra không có hiện tượng gì khác thì khá thất vọng.
Khẽ thở dài, Lâm Phong cầm viên cầu mở miệng lẩm bẩm:
Phải chi đây là một cây kiếm thì tốt biết mấy!
Vừa lẩm bẩm buồn bực xong, Lâm Phong định thu nó vào túi trữ vật thì bỗng nhiên một chuyện làm hắn kinh hãi xảy ra.
Chỉ thấy viên cầu sau lời nói của Lâm Phong thì bỗng dưng nhúc nhích, tỏa ra một hắc mang bao bọc toàn bộ viên cầu, nhúc nhích dài ra, bỗng dưng huyễn hóa thành một thanh kiếm màu đen tỏa ra từng làn hắc sắc quang mang, từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm đều thuần một màu đen âm u kỳ dị, sát khí tà dị theo đó truyền ra. Ngay cả Lâm Phong sau khi ngạc nhiên, chú ý nhìn hồi lâu cũng có cảm giác tâm thần bị hút vào trong thân kiếm, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt khô khốc.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó cực kỳ khó tin, lập tức tâm ý nghĩ đến một cây đao.
Ngay khi Lâm Phong có ý nghĩ này, cây kiếm tỏa ra hắc khí liền nhúc nhích chậm rãi chuyển sang một thanh Đao âm u, lạnh lẽo, bá vương khí tung hoành.
Lâm Phong không nhịn được, cầm thanh Đao vung tới chém về một phía vách đá.
Một phong nhận mang theo bá vương sát khí xuyên kim phá thạch không gì cản nổi theo đó truyền ra, ầm ầm đánh vào vách đá, cả căn phòng đá vậy mà rung rinh lên như muốn đổ sập xuống làm Lâm Phong hết hồn. Ở dưới này cũng không biết cách mặt đất bao xa, nếu bị sụp thì cho hắn có tu vi cao hơn nữa thì cũng ăn không tiêu.
Cũng may, rung chấn thì xảy ra trong một hơi thở thì từ từ yên lặng lại, tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt cũng làm cho Lâm Phong há hốc mồm, một cái khe hình bán nguyệt ăn sâu vào vách đá, vết chém ngọt như cắt một miếng đậu hũ, gọn gẽ sâu hoắm.
Thứ này mà chém vào người thì…
Lâm Phong thầm tưởng tượng, sau đó sống lưng cũng không nhịn được bốc lên một thân mồ hôi lạnh. Ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng, phỏng chừng một kích sẽ dập người ta thành đống thịt xay luôn không chừng.
Tuy nhiên, lúc này, thanh Đao dường như tiêu hao toàn bộ linh lực mà Lâm Phong truyền vào, đã trở về hình thái viên cầu, lặng im không chút phản ứng, hoàn toàn không còn bá vương sát khí nguy hiểm như vừa rồi.
Lâm Phong liền cẩn thận cho nó vào nhẫn trữ