Sau khi hai người bọn họ rời đi, ở đây Lý Huy An cũng có một quyết định, ông ta không thể để Nguyệt Tố Song phá hoại mối làm ăn của mình được. Nếu như Húc Thị không muốn tiếp tục ký hợp đồng, thì công ty của ông ta khẳng định sẽ chịu thiệt hại không nhỏ.
"Nguyệt Tố Song, cô vừa lòng rồi đúng không? Bây giờ tôi cũng không còn gì để nói với cô nữa, cô đã bị sa thải!" Không để một nhân viên nhỏ như cô phá hoại, ông ta đành phải đuổi việc cô.
Dự án với Húc thị mang đến nhiều lợi lộc hơn, còn phần công việc đã giao cho cô thì ông ta có thể giao cho người khác. Dù sao cũng là sự kiện của Vương Thị, ở công ty có rất nhiều người muốn làm.
Nguyệt Tố Song mím môi thật chặt, thật ra ngay từ lúc cô xảy ra tranh cãi với Nguyệt Nhã Hoa, cô đã biết trước kết cục này rồi. Chỉ là cô chấp nhận, cô nhất quyết sẽ không nhịn nhục mà cúi đầu trước cô ta một lần nào nữa. Vì mẹ cô có thể chịu đựng cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng chỉ duy nhất Nguyệt Nhã Hoa là không.
"Giám đốc Lý, tôi biết ông cũng rất khó xử, nhưng mà tôi chẳng làm gì sai để phải xin lỗi cả! Tôi sẽ nghỉ việc, còn phần dự án của Vương Thị cũng sẽ bàn giao lại!" Nguyệt Tố Song đưa tay tháo thẻ nhân viên xuống, cô kiên định nhìn ông ấy đáp.
"Hừ!" Lý Huy An hừ lạnh một tiếng trước thái độ cứng đầu của cô, ông ấy không buồn nhìn cô lấy một cái, lẳng lặng xoay người rời đi. Vốn dĩ một người như Nguyệt Tố Song cũng không quá quan trọng, với ông ta có hay không cũng được.
"Tố Song, cô thật sự nghỉ việc hay sao?" Lê Mai lúc này chạy đến, cô ấy nắm lấy cánh tay Nguyệt Tố Song hỏi.
"Ừm, xem ra tôi và công ty không có duyên rồi! Mọi người ở lại mạnh giỏi, tôi đi trước đây!" Cô cười nhẹ đáp lời, rồi lại tranh thủ gom đồ vật vào thùng giấy.
Mà bấy giờ ở một góc khuất, Cảnh Nghi vui sướng nở nụ cười thâm độc, cô ta không ngờ Nguyệt Tố Song lại có nhiều kẻ thù đến như vậy. Cô ta còn chưa kịp ra tay, thì đã có người thay cô ta làm việc đó rồi.
"Đáng đời lắm!"
Vì đồ vật không nhiều, Nguyệt Tố Song thu dọn một chút đã xong, cô cẩn thận nhìn lại mọi ngóc ngách của công ty một lần nữa. Sau đó cô ôm lấy thùng giấy đi ra ngoài, mắt hướng lên bầu trời đầy hi vọng.
"Nguyệt Tố Song, mày phải cố lên, rồi sẽ có một cơ hội tốt hơn chờ mày!" Giọng cô tự tin cổ vũ bản thân mình, chỉ có như thế mới giúp cô vượt qua giông bão.
"Reng!" Đang chậm rãi bước về hướng trạm xe buýt, điện thoại trong túi của cô lại kêu lên.
Nguyệt Tố Song khó nhọc đặt thùng giấy xuống, rồi mới lấy điện thoại ra xem, người gọi đến vậy mà lại là bác sĩ đang điều trị cho mẹ của cô. Ông ấy nói với cô là tình hình của mẹ cô có thay đổi, cần cô phải đến bệnh viện để trao đổi ngay bây giờ.
"Vâng, tôi sẽ đến ngay đây ạ!" Nguyệt Tố Song gấp gáp trả lời, cô không đi xe buýt mà gọi taxi đến bệnh viện ngay lập tức.
Trong phòng, vị bác sĩ trung niên đã ngồi sẵn chờ cô, trên bàn còn có thêm một tập bệnh án của mẹ cô.
"Bác sĩ Thời, tôi đến rồi! Cho hỏi bệnh của mẹ tôi thế nào rồi à? Có gì nguy hiểm hay không?" Nguyệt Tố Song trong lòng lo lắng hỏi dồn dập, tay cô siết chặt vào nhau.
"Cô Nguyệt, cô cứ bình tĩnh đã! Bệnh của mẹ cô đã tốt lên rất nhiều, cho nên phương pháp điều trị sẽ thay đổi. Điều quan trọng là thuốc mới sẽ rất đắt, cô cảm thấy mình có lo nổi hay không?" Ông ấy cất giọng trả lời cô.
Hơn ai hết ông biết cô gái nhỏ trước mặt căn bản không thể kham nổi số tiền thuốc khổng lồ này, bởi vì năm năm qua ông hiểu cô đã chật vật như thế nào để có tiền trị bệnh cho mẹ.
"Bác sĩ Thời, tôi lo được! Ông cứ tiếp tục trị liệu cho mẹ tôi đi, tiền viện phí tôi sẽ cố gắng!" Nguyệt Tố Song không một chút chần chừ, cô kiên định đáp.
Trên thế giới này bây giờ cô chỉ còn có mẹ mà thôi, cô không muốn lại mất đi bà ấy, cho nên cô muốn làm tất cả cho mẹ.
"Nếu cô đã kiên trì như vậy, thì tôi sẽ giúp cô! Tôi sẽ cố nói chuyện với viện trưởng, để ông ấy cho cô thêm thời gian chuẩn bị!" Bác sĩ Thời gật đầu nói, ông ấy cũng chỉ có thể hỗ trợ cô bấy nhiêu.
"Bác sĩ Thời, cảm ơn ông! Thật sự rất cảm ơn ông!" Nguyệt Tố Song mừng rỡ kêu lên, cô liên tục cúi đầu cảm ơn ông ấy.
Sau khi trao đổi xong, cô nhanh chóng đi đến phòng bệnh thăm mẹ của mình. Mặc dù đã năm năm trôi qua, nhưng mỗi khi bước vào phòng bệnh, cô lại bật khóc như một đứa trẻ. Cô không kìm được nước mắt, khi nhìn thấy mẹ của mình nằm bất động trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể gầy gò ghim đầy dây và ống.
"Mẹ, Song Song đến thăm mẹ đây!" Cô vội vàng giơ tay lau