Sau khi biết Vương Nhất Trì không phải người xấu, Nguyệt Tố Song mới cởi mở hơn một chút, cô nói cho hắn biết lý do mình đến đây."Tôi là đến tìm Vương Nghiêm, tôi có một món đồ muốn đưa cho cậu bé!"
"Tiểu bảo bối bây giờ không có ở đây rồi, thằng bé đang ở nhà cùng ông bà nội! Hay là cô vào trong gặp anh trai tôi đi, anh ấy có thể giúp cô mang đồ về cho Tiểu Nghiêm!" Vương Nhất Trì trả lời cô, còn không quên đề nghị cô vào gặp Vương Kiên.
Nguyệt Tố Song có hơi lưỡng lự, cô dè dặt hỏi hắn."Tôi vào được sao? Như thế hình như có chút không tiện, dù sao tôi cũng là người ngoài!"
"Người ngoài gì chứ? Trước sau gì cô cũng là bà chủ ở đây thôi mà, để tôi dẫn cô vào!" Vương Nhất Trì không cho cô cơ hội từ chối, hắn đưa tay đẩy cô đi vào trong.
"Khoan...khoan đã!" Nguyệt Tố Song bất đắc dĩ phải đi theo hắn, vào trong toà nhà rồi, cô mới cảm thấy choáng ngợp vì độ to lớn và hiện đại của nó.
Sự xuất hiện của Nguyệt Tố Song làm cho nhân viên công ty há hốc mồm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người phụ nữ lạ được Vương Nhất Trì dẫn đến phòng làm việc của chủ tịch. Đối với bọn họ đây là chuyện gì đó rất kinh thiên động địa, làm cho người ta không khỏi bất ngờ.
Sự hiếu kỳ của họ làm cho Nguyệt Tố Song rất ngại, cô chỉ biết cúi đầu theo sau Vương Nhất Trì, để tránh đi ánh mắt dò xét của bọn họ.
"Anh trai yêu dấu, em mang chị dâu đến cho anh rồi đây!" Vương Nhất Trì gõ mạnh vào cửa kêu lên.
"Anh nói cái gì vậy? Tôi đâu phải chị dâu của anh, đừng có nói bậy chứ!" Cô giật mình lớn tiếng nói.
Vừa lúc này Vương Kiên mở cửa ra, nhìn thấy Nguyệt Tố Song đang đứng trước mặt, anh thoáng chút kinh ngạc.
"Cô Nguyệt, sao cô lại đến đây? Vào trong trước đi!" Anh lên tiếng hỏi, còn mời cô vào.
Ở đây Vương Nhất Trì khẽ cười thầm, hắn không nghĩ anh trai cuồng công việc của mình có ngày lại bỏ bê công việc để tiếp khách.
Nguyệt Tố Song lại không ngừng tò mò quan sát phòng làm việc của anh, quả nhiên là còn sang trọng hơn bên ngoài kia rất nhiều. Đây là lần đầu tiên cô thấy được một phòng làm việc xa xỉ thế này, đồ vật trang trí đều là những thứ đắt tiền.
"Cô Nguyệt, mau ngồi đi! Cô muốn uống gì, để tôi bảo thư ký mang vào cho cô?" Vương Kiên lên tiếng nói.
"Không cần đâu, tôi nói xong sẽ đi ngay đó mà!" Nhưng Nguyệt Tố Song lắc đầu từ chối, cô rất ngại khi ở những nơi sang trọng như thế này.
Cô mở túi ra lục tìm thứ gì đó, rồi đưa nó cho Vương Kiên, đây là quà mà cô chọn cho Tiểu Nghiêm, bên trong là một sợi dây chuyền cung hoàng đạo rất đẹp mắt.
"Chủ tịch Vương, phiền anh giúp tôi mang cái này cho Tiểu Nghiêm, đây là quà sinh nhật tôi tặng cậu bé! Còn có giúp tôi gửi lời xin lỗi với bảo bối nhỏ, bởi vì tôi không thể tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho cậu bé rồi, tôi mong cậu bé đừng buồn!" Cô ngại ngùng nhờ anh.
Vương Kiên đăm chiêu nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay cô, anh quan tâm hỏi thăm cô.
"Tại sao vậy? Không phải cô đang làm rất tốt à? Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Ừm, không có gì cả, chỉ là tôi không thể làm nữa!" Nguyệt Tố Song cũng không muốn nói ra nguyên nhân, bởi với cô bọn họ chưa đủ thân thiết để nói về vấn đề này.
Vương Kiên nhìn cô ấp úng không trả lời, anh hình như cũng hiểu được chút gì đó. "Nếu là quà sinh nhật thì cô hãy tự mình tặng đi, như vậy thằng bé cũng sẽ vui hơn!" Anh từ chối không giúp cô chuyển quà, anh muốn cô tự tay tặng cho Vương Nghiêm.
Nguyệt Tố Song lúc đầu còn sợ anh sẽ trách cô vì không làm đến nơi đến chốn, nhưng thật may là anh không nói gì cả. Cô nhẹ mỉm cười, bỏ chiếc hộp trở vào túi. "Anh nói cũng đúng, vậy lần sau tôi sẽ tự mang quà đến cho Tiểu Nghiêm! Không làm phiền anh nữa, tôi về trước đây!" Nói xong, cô liền mở cửa đi ra ngoài.
"Anh hai, anh thật là… Sao có thể để chị dâu đi như vậy chứ? Em thật thất vọng về anh!" Vương Nhất Trì thấy Nguyệt Tố Song sớm như vậy đã đi ra, hắn bực bội đi vào trách Vương Kiên.
"Nếu cậu rảnh như vậy thì tôi có việc cho cậu làm đây! Mau đi điều tra cho tôi, Nguyệt Tố Song sao lại rút khỏi dự án này!" Sẵn có hắn ở đây, anh ra lệnh cho hắn đi điều tra.
"Em rất sẵn lòng, nếu là chuyện của chị dâu thì em sẽ nhiệt tình giúp đỡ, cho em ba mươi phút! Em đi trước đây, tạm biệt anh!" Vương Nhất Trì bình thường nhắc đến công việc sẽ gào mồm lên phản đối, nhưng bây giờ hắn lại vui vẻ đồng ý.
Vương Kiên thật sự chỉ muốn mắng cho hắn một trận. "Thật chẳng biết bao giờ mới lớn, suốt ngày cứ như một thằng nhóc nghịch ngợm!" Anh thở dài nói.
Vương Nhất Trì quả nhiên làm việc rất hiệu quả, ba mươi phút sau hắn đã quay về, mà thông tin cần kiếm cũng