Nguyệt Tố Song cứ thế rời khỏi nhà hàng mà không dám ngoảnh đầu nhìn lại, mà Vương Kiên cũng chỉ biết an ủi con trai nhỏ.
Bảo bối nhỏ thương tâm vô cùng, cậu nhóc cứ ôm lấy Vương Kiên mà khóc nức nở. Vốn còn tưởng sẽ có một bữa ăn gia đình vui vẻ với Nguyệt Tố Song, kết quả lại thành như thế này, hỏi làm sao mà cậu bé không đau lòng cho được?
"Daddy, có phải sau này chị xinh đẹp sẽ không muốn gặp con nữa không? Con không muốn như vậy đâu, con muốn ở bên chị ấy!" Cậu nhóc mếu máo nhìn anh hỏi, nước mắt tuôn trào.
"Tiểu Nghiêm ngoan, đừng khóc nữa! Chị xinh đẹp của con là do bị đám người xấu kia bắt nạt, cho nên mới trở nên như vậy. Không phải chị ấy không thích con đâu, con hiểu không? Là lỗi của daddy không bảo vệ được cô ấy, điều này không liên quan đến con!" Vương Kiên thấy con trai khóc như vậy, anh liền ôm cậu bé vào lòng an ủi, giải thích cho cậu nhóc hiểu.
"Ưm, vậy lần sau daddy phải giúp con bảo vệ chị ấy tốt hơn, đừng để người xấu có cơ hội bắt nạt chị ấy nữa! Mà không phải, con cũng muốn mau lớn để bảo vệ chị xinh đẹp!" Vương Nghiêm lúc này mới cảm thấy nguôi ngoai được một chút, cậu nhóc còn không quên dặn anh phải bảo vệ tốt Nguyệt Tố Song.
"Daddy hứa với con! Bây giờ daddy sẽ gọi cho chú út đến đón con về nhà ăn cơm, sau đó sẽ đi tìm chị xinh đẹp an ủi cô ấy có được không?" Vương Kiên gật đầu đáp, anh lấy khăn tay lau nước mắt cho con trai.
"Vâng ạ! Daddy, chị xinh đẹp cũng chưa có ăn cơm, người nhớ đưa chị ấy đi ăn cơm, nếu không dạ dày sẽ không tốt!" Bảo bối nhỏ không nghĩ nhiều liền đồng ý, còn nhờ anh đưa Nguyệt Tố Song đi ăn cơm.
"Ừm, daddy nhớ lời con rồi!" Vương Kiên mỉm cười đáp, con trai của anh vậy mà đã biết lo lắng cho người khác rồi, cậu bé ngày càng trưởng thành.
Mười phút sau, Vương Nhất Trì đã lái xe đến nhà hàng, hắn vội vàng chạy vào bên trong tìm bảo bối nhỏ.
"Tiểu Nghiêm, con khóc sao?" Trông thấy đôi mắt cậu bé đỏ hoe, hắn đau lòng vì tưởng cậu lại bị Vương Kiên mắng.
Tiểu Nghiêm rũ đầu xuống thấp, cậu bé nhẹ lắc đầu thay cho câu trả lời của mình.
"Anh hai, anh lại mắng thằng bé sao? Nó còn nhỏ như vậy, anh không thể nhẹ nhàng dạy dỗ à? Nếu như anh không thể thì giao Tiểu Nghiêm cho em, em sẽ tự chăm sóc thằng bé!" Vương Nhất Trì không nhịn được nữa, hắn lại quay sang trách anh.
Nhưng Vương Kiên lại không quá để ý lời của hắn, anh trầm giọng hỏi. "Chuyện của Húc Thị giải quyết đến đâu rồi? Mọi chuyện có thuận lợi không?"
Vương Nhất Trì đưa tay bế Tiểu Nghiêm ôm vào lòng, rồi hắn mới trả lời câu hỏi của anh. "Cần phải chờ thời cơ, bây giờ không phải lúc! Bởi vì bây giờ Húc Thị vẫn chưa ký hợp đồng với công ty kia, cho nên cần thêm chút thời gian nữa!"
"Anh muốn cậu phải xử lý triệt để bọn họ, không cần phải nương tay đâu! Anh muốn Húc Thị phải biến mất khỏi thành phố này, cậu hiểu chứ?" Vương Kiên đôi mắt âm lãnh nhìn hắn nói, hơi thở như có sát khí nồng đậm.
Vương Nhất Trì lúc này cũng hiểu ra, hắn biết chắc là Húc Thị kia đã làm cho anh trai hắn tức giận thật rồi. Một khi đã như vậy, thì bọn họ phải trả giá đại giới, đừng mơ có thể tiếp tục tồn tại ở đây được.
"Em biết rồi! Bây giờ em đưa Tiểu Nghiêm về nhà trước đây! Có chuyện gì em sẽ gọi báo cho anh." Không còn việc gì nữa, hắn lên tiếng rồi bế cậu bé ra ngoài xe.
Sau khi Vương Nhất Trì và bảo bối nhỏ rời đi, Vương Kiên cũng đi khỏi nhà hàng, anh dọc theo đường lớn tìm bóng dáng của Nguyệt Tố Song. Phải mất một lúc lâu, anh mới phát hiện ra cô đang đi thẫn thờ trên đường, cô khóc đến thương tâm.
Anh không vội tiến lên, mà chỉ lặng lẽ đi sau lưng, cẩn thận quan sát hành động của cô. Nhìn dáng người nhỏ bé nặng nhọc bước trong đêm, anh thật muốn đi đến ôm cô mà bảo vệ.
"Cô gái ngốc này, sao lại khóc vì loại người kia chứ?" Anh khẽ thở dài nói.
Nguyệt Tố Song lại không biết anh đang đi theo, cô cứ như vậy mà tiến về phía trước, tâm trạng lúc này quả nhiên rất hỗn loạn. Chỉ cần nghĩ đến lời của bọn họ, cô lại thấy đau lòng. Cô dù có mạnh mẽ thì vẫn là một con người, cô cũng mong muốn có một hạnh phúc riêng của mình, nhưng họ lại chỉ muốn mang đau khổ đến cho cô.
Đi được một quãng đường khá xa, chân của cô bắt đầu cảm thấy đau, không thể tiếp tục đi được nữa, cô đành ghé vào một quán cà phê bên đường. Không gian của quán khá nhỏ, nhưng lại cho cô cảm giác ấm cúng.
Vì chân đau, cho nên cô không vội kêu nước, mà ngồi xuống ghế kiểm tra gót chân của mình, vậy mà lại bị cứa đến rướm máu."Đau thật!" Cô nhíu mày nói, rồi lấy khăn giấy lau nhẹ vết thương của mình.
Vương Kiên cũng bước vào quán ngay sau đó, anh nhìn cô một lúc, rồi đi đến quầy gọi nước cho cô. Sau khi nhận nước từ