Căn phòng bây giờ giống như một mớ hỗn độn, những thứ được trang trí hầu như không còn gì là nguyên vẹn. Mà Tiểu Nghiêm lúc này đang ngồi co rút trong góc giường, cậu bé nhỏ đưa đôi mắt vô hồn nhìn cô, nhưng lại không nói cái gì.
Nguyệt Tố Song lòng đau như cắt, cô vội vàng chạy đến ôm lấy cậu bé vào lòng vỗ về, an ủi." Bảo bối nhỏ, chị xin lỗi! Lúc nãy là do chị không giữ được bình tĩnh, cho nên mới hành động như vậy! Chị không muốn làm em phải tổn thương đâu, em tha thứ cho chị có được không?" Cô rơm rớm nước mắt giải thích, không hiểu sao nhìn cậu bé như vậy, cô rất khó chịu.
"Tay của em bị sao vậy? Tại sao lại bị thương rồi!" Nhìn thấy trên tay cậu nhóc bị một mảnh thủy tinh cắt trúng máu chảy đầm đìa, cô hốt hoảng kêu lên.
Tiểu Nghiêm không trả lời cô, cậu bé khóc thút thít, hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cô không buông.
"Để tôi xử lý!" Huỳnh Lập Ân vội mang hộp cứu thương chạy đến, hắn cẩn thận xử lý vết thương trên tay cậu bé.
Vương Kiên nhìn sang Vương Nhất Trì, thấy gương mặt lấm lét như đang che giấu điều gì đó, anh lên tiếng hỏi. "Nhất Trì, lúc nãy cậu có nói gì với Tiểu Nghiêm không? Tại sao thằng bé tự nhiên lại trở nên tức giận như vậy? Mau nói đi!"
Vương Nhất Trì cơ mặt như cứng lại, hắn ấp úng nhìn anh một lúc, rồi mới nói ra sự thật. "Anh, thật ra lúc nãy ở trên xe, em có hỏi chuyện Tiểu Nghiêm! Thằng bé có kể lại cho em nghe chuyện bị chị xinh đẹp né tránh, không muốn gần thằng bé. Cho nên… cho nên..."
"Cho nên cậu đã nói cái gì?" Vương Kiên gằn giọng hỏi lại hắn.
"Trong lúc kích động, em đã nói đùa với thằng bé là chị xinh đẹp đã không cần nó nữa rồi, cho nên mọi chuyện mới như vậy!" Hắn xấu hổ đáp, đây cũng chính là nguyên nhân kích thích cậu nhóc.
Nói đến đây, ánh mắt cửa Vương Kiên và Huỳnh Lập Ân đều nhìn hắn với dáng vẻ nguy hiểm, họ không nghĩ một kẻ lớn đầu như hắn lại ngu ngốc như vậy. Làm sao hắn có thể đùa với một cậu bé mắc bệnh tự kỉ như thế?
"Anh không hiểu nổi cậu rồi, mau đến từ đường nhận hình phạt đi! Sáng mai sau khi nhận xong hình phạt, cậu có thể đến thăm thằng bé!" Vương Kiên thở dài lắc đầu nói.
"Vâng anh hai, em xin lỗi!" Vương Nhất Trì cúi đầu nhận sai, rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
"Chuyện còn lại giao cho hai người, tôi cũng về trước đây!" Huỳnh Lập Ân không muốn ở lại làm kỳ đà, cho nên cũng xin phép đi về.
Sau khi biết nguyên nhân từ Vương Nhất Trì, Nguyệt Tố Song cũng giải thích cho Tiểu Nghiêm nghe. "Bảo bối nhỏ, những lời mà chú ấy nói không đúng đâu! Chị làm sao lại không cần em chứ? Đừng giận nữa, ở trên thế giới này chị là thích bảo bối nhỏ nhất!"
"Có thật không? Chị không phải không cần em?" Bảo bối nhỏ vùi đầu vào lòng cô hỏi.
"Đúng vậy, chị không có lừa em đâu! Hứa với chị, sau này không được đập phá đồ đạc, càng không được tự làm mình bị thương nữa!" Cô xoa xoa đầu cậu bé đáp.
"Ừm, vậy em sẽ không buồn nữa đâu, em hứa là sẽ không đập đồ hay tự làm mình bị thương nữa! Chị xinh đẹp cũng phải hứa đấy, chị không được bỏ rơi em đâu!" Cậu nhóc lúc này mới bình tâm trở lại, không còn có ý muốn đập phá đồ đạc nữa.
"Được, chị hứa!" Cô nhẹ mỉm cười trả lời.
"Chị xinh đẹp, em muốn đi ngủ rồi! Chị có thể ở lại được không? Em muốn chị ôm em ngủ, như vậy thì em mới ngủ ngon được!" Cậu nhóc lại ôm lấy cô nũng nịu, muốn cô ngủ cùng cậu.
"Chuyện này sao?" Nguyệt Tố Song lưỡng lự, ngôi nhà này quá sang trọng với một người có địa vị thấp như cô.
"Cô Nguyệt, bây giờ cũng trễ rồi, cô cứ ở lại đây đi! Bây giờ về cũng rất nguy hiểm, vả lại nếu cô đi Tiểu Nghiêm sẽ rất đau lòng!" Nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô, Vương Kiên lên tiếng đồng ý.
Nghĩ đến tâm trạng của bảo bối nhỏ đang rất nhạy cảm, cô cũng không nỡ từ chối. "Nếu thế thì đêm nay tôi ở tạm đây vậy!"
Vì căn phòng của Vương Nghiêm bị cậu nhóc phá tan rồi, nên Vương Kiên phải đưa hai người đến phòng ngủ của anh ở tạm.
Nguyệt Tố Song bế cậu bé lên giường, cô nằm xuống ôm cậu vào lòng kể chuyện, lại vỗ về ru cậu vào giấc ngủ. Có hơi ấm của Nguyệt Tố Song, Tiểu Nghiêm cứ thế từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
"Ngủ thật ngoan!" Cô đưa tay chạm vào cái mũi nhỏ của cậu bé nói, còn khẽ hôn lên trán cậu một cái.
Lúc này Vương Kiên ngồi trên ghế làm việc, nhìn thấy hành động của Nguyệt Tố Song dành cho con trai, anh biết cô là thật lòng yêu thương đứa trẻ.
Bất giác trong lòng anh nổi lên một ý nghĩ táo báo, anh đặt máy tính trên tay xuống, nhìn thằng về phía cô mà lên tiếng.
"Nguyệt Tố Song, gả cho tôi đi!"
"Hả? Anh vừa nói cái gì?" Cô nhất thời nghe không rõ, liền xoay người hỏi lại.
"Gả cho tôi đi!" Vương Kiên đứng lên, đôi chân thon dài của anh đi đến bên giường ngủ, nhấn mạnh từng chữ đáp.
Nguyệt Tố Song không tin vào tai của mình, cô vẫn chưa tiêu hoá kịp, chuyện này quả thật có hơi