Vì quá mệt mỏi, cho nên vừa nằm xuống Nguyệt Tố Song đã ngủ sâu đến quên cả trời đất, cô quên mất mình đang trong trạng thái không phòng vệ trước mặt một người đàn ông.
Nghe thấy hơi thở đều đặn của cô, Vương Kiên quay đầu nhìn, anh bị hấp dẫn trước gương mặt non mềm đang chìm vào giấc mộng đẹp. Anh đưa tay chạm vào cánh mũi Nguyệt Tố Song, lại từ từ di chuyển xuống đôi môi căng mọng hồng hào của cô.
Ban đêm trời có hơi lạnh, nhìn thấy cô nằm co ro, Vương Kiên cẩn thận kéo chăn lên đắp cho cô. Bất chợt anh không thể kiểm soát được lý trí, nhẹ nhàng cúi người xuống hôn lên má cô một cái. Một nụ hôn thật nhẹ, cứ như chuồn chuồn nhỏ lướt trên mặt nước phẳng lặng.
"Nguyệt Tố Song, em chạy không thoát đâu!" Nói xong anh lại khẽ cong môi mỉm cười, người con gái này anh muốn rồi, vậy nên anh sẽ tìm mọi cách để cô ở lại bên cạnh anh.
Ở thành phố này ai cũng biết anh là một người cấm dục, trước giờ đều không có hứng thú với phụ nữ. Ngoại trừ cái lần năm năm trước Vương Nhất Trì bỏ thuốc anh ra, thì anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào cả, chẳng ai có thể thu hút được anh. Cho nên anh sẽ không bỏ lỡ Nguyệt Tố Song, bởi cô chính là mảnh ghép mà anh còn thiếu.
Đêm dài cũng đã trôi qua, ánh nắng dịu nhẹ len lỏi vào khung cửa sổ lớn, Vương Nghiêm sau cơn sốt cao cũng dần tỉnh lại, cậu nhóc ngơ ngác nhìn Vương Kiên hỏi."Daddy, con lại bị bệnh sao? Cả người bây giờ đều rất khó chịu!"
"Đúng vậy! Cả đêm qua con làm daddy và chị xinh đẹp lo lắng lắm đó, cô ấy cũng vừa mới ngủ được một lúc thôi, con đừng đánh thức cô ấy!" Vương Kiên dịu dàng xoa đầu cậu bé đáp.
Tiểu Nghiêm gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời, cậu bé rất cảm động khi nghe điều này.
"Con đã không còn sốt nữa rồi, nghỉ ngơi thêm một chút đi, daddy xuống lầu cho người nấu cháo cho con!" Anh căn dặn con trai, rồi đứng lên đi ra ngoài.
Tiểu Nghiêm có lẽ vẫn còn bị cơn sốt đêm qua hành, cho nên cậu bé cũng nhắm mắt lại ngủ thêm chút nữa.
...
Nguyệt Tố Song tỉnh lại cũng đã hơn chín giờ sáng, theo thói quen ở nhà, cô đá chăn sang một bên rồi ngồi bật dậy dụi dụi mắt.
"Chị xinh đẹp, chào buổi sáng!" Còn đang ngái ngủ thì cô bị giọng nói của Tiểu Nghiêm đánh thức.
"Bảo bối nhỏ, em khoẻ lại rồi sao?" Thấy cậu nhóc đang ngồi ăn cháo cùng Vương Kiên, cô mừng rỡ reo lên.
"Mà khoan đã, chủ tịch Vương sao anh lại không gọi tôi dậy sớm hơn chứ?" Liếc mắt thấy đồng hồ đã gần mười giờ, cô nhìn anh nói.
"Tiểu Nghiêm cũng không còn sốt nữa, cho nên tôi muốn cô ngủ thêm một chút! Cô chắc cũng đói rồi, mau đến đây cùng ăn sáng đi!" Anh lên tiếng giải thích, còn gọi cô đến dùng chung bữa sáng.
Nguyệt Tố Song quả thật lúc này bụng đã đói meo, nhìn thức ăn trên bàn làm cô không thể nào cưỡng lại. Cô nhanh chân leo xuống giường, tiến đến bàn ăn dùng bữa.
Trên bàn toàn là thức ăn dinh dưỡng, mà hương vị cũng rất thơm ngon. Nguyệt Tố Song còn đang phân vân không biết ăn món gì trước, thì Vương Kiên ngồi đối diện đã nhanh tay gắp thức ăn cho cô.
"Cảm ơn!" Nguyệt Tố Song ngại ngùng nói.
Khung cảnh một nhà ba người cùng ăn cơm ấm áp, làm cho người khác phải ghen tị, mà Nguyệt Tố Song đã lâu chưa ăn được bữa cơm hạnh phúc như thế này. Ở đây cũng không có ai muốn hãm hại cô, thay vào đó là sự trân trọng và quý mến.
Cùng lúc này ở từ đường, Vương Nhất Trì quỳ gối cả đêm muốn tê liệt hai chân, đôi mắt cũng thâm quầng đi vì mất ngủ. "Lần sau mình nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào cả!" Hắn khóc không thành tiếng nói.
"Cũng không biết tiểu bảo bối của mình thế nào rồi, phải nhanh chóng xuống phòng xem thằng bé mới được! Bây giờ cũng sáng, chắc là đứng dậy được rồi!" Vương Nhất Trì trong lòng lo lắng cho cháu trai của mình, hắn khó nhọc đứng dậy, rồi tập tễnh mở cửa lớn đi ra.
Hắn hí hửng đi đến phòng của Vương Kiên, gương mặt rạng rỡ xông vào trong. "Tiểu bảo bối, cháu đã khỏe hơn chưa vậy?"
Ba người đang ngồi ăn cơm trong phòng đồng loạt quay lại nhìn hắn, cứ như đang nhìn một người xa lạ chẳng quen biết vậy.
Vương Nhất Trì nhất thời không hiểu chuyện gì, hắn chằm chằm nhìn Nguyệt Tố Song, đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn trợn to mắt há mồm lớn."Không lẽ đêm qua hai người họ đã gạo nấu thành cơm sao? Thật không thể tin nổi mà, anh trai của mình cũng được lắm chứ!"
Nghĩ đến đêm hôm qua Nguyệt Tố Song và Vương Kiên có thể đã xảy ra chuyện gì gì đó, hắn nở nụ cười nham hiểm nói khẽ. Ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ, rồi lại tự cười một mình như đồ ngốc.
"Vương Nhất Trì, cậu quỳ một đêm nên thần kinh bị ảnh hưởng hay sao? Có cần anh cho cậu quỳ thêm nữa hay không?" Vương Kiên biết hắn nghĩ gì, anh lạnh giọng lên tiếng hỏi.
Vương Nhất Trì là em trai ruột của anh, dĩ nhiên tính cách và suy nghĩ của hắn anh