Tuy nhiên Nguyệt Tố Song vẫn không muốn đồng ý, quá khứ của cô không hề đơn giản chỉ là cô có con, hay ngủ cùng người đàn ông khác. Mà cô chính là người đẻ thuê, nhận tiền để bán con của mình đi, là một chuyện vô đạo đức trái với luân thường đạo lý.
Vương Kiên lại là một người hoàn mỹ, anh có tiền có quyền có thế, không giống như cô, chỉ là một người phụ nữ bình thường. Bây giờ anh chấp nhận cô, nhưng liệu ba mẹ và gia tộc anh có đồng ý hay không? Khi mà ngay cả cô còn không thể chấp nhận bản thân mình nữa mà.
Trên đời này không có cha mẹ nào muốn con trai mình kết hôn với một người như cô, một phụ nữ mà trên người có quá nhiều vết nhơ.
"Chủ tịch Vương, tôi thật sự rất cảm ơn anh và Tiểu Nghiêm đã luôn quan tâm tôi, nhưng mà tôi không muốn ở lại đây nữa! Anh nghĩ chúng ta có tương lai sao? Chúng ta thật sự không thể, đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh, nó sẽ nhanh chóng qua thôi!" Cô nhất định từ chối, thái độ vô cùng kiên quyết, cả hai người tuyệt đối không có khả năng.
"Đây không phải cảm xúc nhất thời, tôi..." Vương Kiên muốn nói rõ ràng cho cô nghe, nhưng Nguyệt Tố Song hiện tại đã mất khống chế rồi, nghĩ đến chuyện cũ cô cứ như phát điên lên vậy.
"Không, tôi không muốn nghe nữa! Anh dừng xe, dừng xe lại cho tôi đi, dừng lại!" Cô điên cuồng gào lên, đôi mắt trợn tròn, đưa tay muốn mở cửa xe ra mà nhảy xuống.
"Em bị ngốc hay sao hả?" Vương Kiên hoảng hốt dừng xe tấp vào lề, anh nhíu mày nhìn cô kêu lên. Nhìn Nguyệt Tố Song đang vật vã như vậy, lòng anh lại đau đớn, nhưng hiện tại không biết an ủi cô thế nào.
Cô như người mất trí, mở cửa xe chạy ra ngoài, tự ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình lê từng bước nặng nhọc trên đường. Ký ức đau khổ kia lại ùa về, khiến cô rơi vào mâu thuẫn, cô muốn ở lại với Tiểu Nghiêm, nhưng lại cảm thấy bản thân không xứng đáng. Hai luồng ý nghĩ trái chiều cứ quanh quẩn trong đầu, như là muốn bức điên cô vậy.
"Ahhhh!" Cô khụy xuống đường, gục đầu kêu lên đầy thê lương, chưa bao giờ cô thấy bất lực thế này.
"Bảo bối, con ở yên đây, ba và chị xinh đẹp sẽ quay lại ngay thôi!" Vương Kiên thấy cô không ổn, anh dặn Tiểu Nghiêm ngồi yên, rồi mở cửa chạy đến bên cạnh Nguyệt Tố Song. Anh không biết làm sao, chỉ có thể ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vỗ về, để xoa dịu nỗi đau của cô.
"Xin lỗi, tôi sai rồi! Em đừng khóc nữa!" Anh luống cuống nói, tay chân vụng về vỗ vào lưng cô.
"Hức, tại sao những chuyện kinh khủng cứ đổ vào người tôi vậy? Tôi cũng chỉ là một người nhỏ bé, làm sao tôi có thể chịu nổi?"
Nguyệt Tố Song vô thức vùi vào lòng anh khóc nức nở, từ lâu lắm rồi cô không dám khóc nhiều như vậy. Bao nhiêu năm qua cô chịu đựng những lời gièm pha của Nguyệt Nhã Hoa, âm thầm chịu đựng tất cả đau khổ, dùng đôi vai nhỏ bé của mình gồng gánh tất cả, nhưng đến hôm nay cô đã không thể kiên cường nữa rồi.
Bấy lâu nay dù có khó khăn đến cỡ nào, cô cũng đều dặn lòng mạnh mẽ để không phải rơi nước mắt. Cô muốn sống yên bình để lo cho mẹ, muốn được làm một người bình thường như bao người khác. Nhưng như vậy thì sao? Ông trời liệu có nghe thấy lời thỉnh cầu của cô hay không?
Người cha ruột thịt lúc trước nhẫn tâm xua đuổi, bây giờ vì thấy cô quen biết Vương Kiên, liền lợi dụng cô để đạt lợi ích cho bản thân. Con trai của cô thì bị mang đi rồi, cô không thể tìm thằng bé về được nữa. Người thân duy nhất còn lại chính là mẹ, nhưng bà ấy đã hôn mê rất lâu rồi, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Đến bây giờ Tiểu Nghiêm vì cô mà bị liên lụy, cô cảm thấy bản thân mình như một ngôi sao chổi xui xẻo, cô chỉ đem lại nguy hiểm cho những người xung quanh mình mà thôi. Ở bên cô mọi người đều sẽ không có kết cục tốt, cô đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên đời này.
"Tôi cuối cùng đã làm gì sai chứ?" Cô thất vọng về chính bản thân mình.
"Tôi hiểu, em đừng khóc nữa!" Vương Kiên trước nay không biết dỗ phụ nữ, anh chỉ có thể ôm cô mà vỗ về, hi vọng có thể giúp cô dễ chịu hơn đôi chút.
Hai người ở bên đường một lúc lâu, Nguyệt Tố Song dần dần cũng bình tĩnh lại, cô vội vàng buông Vương Kiên ra. Cả hai lại không biết nói cái gì, không khí trở nên ngượng ngùng làm hai người xấu hổ.
Gió đêm thổi qua lạnh lẽo, sương cũng xuống rồi, Nguyệt Tố Song khẽ rùng mình, cô thấy lạnh vô cùng. Vương Kiên hiểu ý liền cởi áo khoác ra choàng lên cho cô. "Đã bình tĩnh chưa? Khoác áo vào đi, kẻo lại đổ bệnh!" Anh nhẹ giọng hỏi cô.
Nguyệt Tố Song đưa tay lau nước mắt, cô khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, bây giờ bình tĩnh lại rồi, cô mới thấy hành động của mình lúc nãy thật ngu ngốc.
"Vậy chúng ta về thôi, bên ngoài rất lạnh, mà em cũng vừa mới khoẻ lại!" Anh cẩn thận đưa tay đỡ cô lên. Nguyệt Tố Song mím môi lại, cô chậm rãi theo anh quay về xe, nhưng đầu cứ cúi thấp như vừa làm ra chuyện gì có lỗi.
Thấy cô đã không còn xúc động nữa rồi, Tiểu Nghiêm lại nhào vào lòng cô nói. "Chị xinh đẹp, chị đừng giận daddy
và em nữa, em hứa sau này sẽ ngoan hơn!" Cậu nhóc nghĩ rằng cô đang giận, cho nên vội vàng nói.
"Bảo bối nhỏ, làm em sợ rồi! Chị không phải giận em đâu, đừng lo lắng!" Cô mỉm cười ôm cậu nhóc vào lòng an ủi, cô tự trách bản thân vì làm cậu bé sợ.
Nhìn hai người thân thiết như mẹ con ruột, Vương Kiên khẽ cong môi mỉm cười, anh thề bằng mọi giá phải khiến cô yêu anh. Bọn họ bây giờ giống một gia đình, vậy nên anh muốn giữ hình ảnh này mãi mãi, cách duy nhất là kết hôn với Nguyệt Tố Song.
Vương Kiên khởi động xe, anh nhấn ga chạy đi, hướng đến chính là biệt thự của Vương gia. Có vẻ hình như do khóc quá nhiều, cho nên cả Vương Nghiêm và Nguyệt Tố Song đều lăn ra ngủ say, xe đã về đến nhà mà cả hai vẫn không hay biết.
Thấy cô ngủ ngon lành như vậy, Vương Kiên cũng không muốn đánh thức cô dậy, anh ngồi trong xe tựa đầu vào vô lăng, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm Nguyệt Tố Song.
"Phải làm sao em mới chịu mở lòng với tôi đây? Cô gái nhỏ ngốc nghếch!" Anh thở dài nói, tay không tự chủ đưa lên muốn sờ mặt cô một chút.
Nhưng Nguyệt Tố Song cảm giác có người đang nhìn mình, cô giật mình tỉnh lại. "Anh...anh muốn làm gì vậy?" Cô ngại ngùng hỏi anh, cả người nép sát vào cửa xe như sợ bị ăn thịt.
"Không có gì! Nguyệt Tố Song, tôi có lời muốn nói với em! Tôi đã nhìn trúng em từ lần đầu tiên rồi, vì vậy tôi sẽ không buông tay đâu! Kể từ giờ phút này, cho dù em có muốn chạy thì tôi cũng sẽ bắt em trở lại!" Anh nhếch môi mỉm cười, ngữ khí bá đạo nói.
"Tôi không quan trọng khái niệm xứng hay không xứng, tôi chỉ biết là mình thấy được là được! Một khi đã không được, cho dù cô gái đó có môn đăng hộ đối, hay tốt như thế nào tôi cũng không vừa mắt!"
Nguyệt Tố Song nghe anh nói tỉnh hẳn cả ngủ, cô nghĩ anh là vì Tiểu Nghiêm, nên mới nói như thế. "Chủ tịch Vương, anh đừng trêu tôi! Tôi biết anh là vì muốn tốt cho Tiểu Nghiêm thôi, không cần phải như vậy đâu!" Cô gượng gạo đáp lời anh.
Vương Kiên nghe cô nói lại thấy buồn cười. "Nguyệt Tố Song, nếu như tôi thật sự vì Tiểu Nghiêm, thì đã trực tiếp cho người trói em lại bắt mang về rồi, không cần phải vất vả tốn công suy nghĩ đến cảm xúc của em như vậy đâu! Em thử động não nghĩ một chút đi, có đúng như vậy không?"
Lúc này Vương Kiên nhoài người sang, anh áp sát cơ thể gần cô, phả ra hơi thở đầy nam tính và ma mị. Động tác này cũng thật mờ ám, làm cho Nguyệt Tố Song đỏ cả mặt, cô vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Những lời anh nói cô thấy rất đúng, dĩ nhiên một người có quyền lực như anh có thể cưỡng ép cô bất cứ lúc nào, nhưng anh đã không làm như vậy. Cô bây giờ cảm thấy rất hoang mang, bởi hình như cô cũng nhận ra là mình thích anh mất rồi, nhưng cô vẫn còn khá tự ti về gia cảnh và quá khứ của mình.
"Chủ tịch Vương, thật ra tôi đã từng..." Cô siết chặt tay, muốn nói cho anh biết quá khứ của mình, nhưng lời nói đến cửa miệng lại nuốt trở vào, cô không đủ can đảm nói ra điều đó.
Vương Kiên biết cô có quá khứ khó nói, nhưng anh không quan tâm, vì ai mà lại chẳng có quá khứ. Ngay cả anh cũng vậy, Tiểu Nghiêm chính là quá khứ khó nói của anh, nhưng nếu cô thật lòng muốn hỏi, thì anh sẽ không ngần ngại mà nói cho cô biết.
"Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, nó đã qua rồi. Bây giờ em cần phải sống cho hiện tại và tương lai, đó mới là điều em nên quan tâm!"
"Thật ra nếu không muốn thì có thể không cần phải nói, tôi có thể chờ đến một ngày nào đó, em tình nguyện nói cho tôi biết! Con người ai cũng có nhưng chuyện khó nói, cho nên tôi không muốn ép em, bởi vì tôi cũng vậy! Nhưng nếu có một ngày em muốn biết, thì cứ mạnh dạn hỏi, tôi sẽ thành thật nói rõ ràng!" Anh giơ tay vén mái tóc đang xõa trước mặt cô qua, âm thanh trầm ấm đáp.
Nguyệt Tố Song nhìn thẳng vào mắt của anh, cô thấy được sự thấu hiểu và thật lòng ở bên trong, tim cô cũng vì như thế mà đập mạnh. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời thế này, đồng ý tin tưởng cô, mà không phải dùng những lời lẽ không hay chất vấn.
Nhớ lại năm năm trước, khi cô bị Nguyệt Nhã Hoa tính kế, mang cô lên giường với một người đàn ông khác, Húc Tinh lúc đó như phát điên bóp lấy cổ của cô mà chất vấn. Những lời nói đó vẫn còn in rõ trong trí não của cô, không thể nào quên được.
Vậy mà bây giờ có một người bỏ qua tất cả mà tin tưởng cô, còn không thèm quan tâm đến quá khứ nhơ bẩn của cô.