Những lời Vương Kiên nói làm Nguyệt Tố Song như bừng tỉnh ra, cô đúng thật là đã quá xem nhẹ bản thân mình rồi. Bình yên chỉ có thể do chính mình tự đem tới, nào có phải khẩn cầu trời phật là sẽ yên ổn đâu. Trước nay cô quá nhu nhược, luôn cúi đầu nhẫn nhịn cho qua chuyện, nhưng bây giờ thì cô đã nghĩ thông rồi.
Cô muốn bản thân phải mạnh mẽ, trở nên cường đại hơn, có như vậy thì cô mới bảo vệ được bản thân và những người bên cạnh. Quá khứ cô đã sai lầm, cho nên hiện tại và tương lai cô phải chuộc lại lỗi lầm đó. Cả cuộc đời này cô chỉ mắc nợ người mẹ đang nằm trong viện, mắc nợ đứa con chưa một lần được biết mặt và nợ chính bản thân cô mà thôi.
"Chủ tịch Vương, cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì đã bao dung cho tôi, thật sự rất cảm ơn anh!" Nguyệt Tố Song như giải được khúc mắc trong lòng, cô nở một nụ cười nhẹ nhõm lên tiếng.
Nhìn thấy nụ cười không còn phiền muộn của cô, Vương Kiên hài lòng mỉm cười, xem ra anh đã có thể thuyết phục được cô rồi.
"Vậy em còn muốn đi nữa hay không? Ở đây tôi và Tiểu Nghiêm lúc nào cũng hoan nghênh em, chỉ cần em đồng ý ở lại!" Anh vẫn muốn cô sống ở đây, liền mở lời hỏi lại một lần nữa, một phần cũng vì lo cho an toàn của cô.
"Bây giờ Nguyệt Hùng có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, ông ta chắc chắn sẽ lợi dụng em hay thậm chí là Tiểu Nghiêm để đạt mục đích của mình! Chỉ có ở bên tôi em mới an toàn, em không lẽ muốn bảo bối bị lợi dụng sao?" Anh lo nghĩ nói, lại một lần nữa mang Tiểu Nghiêm ra kích thích cô.
"Lại nói Húc Tinh kia cũng đang dần khoẻ lại, em trước sau sẽ giống như một con nai nhỏ, tùy ý cho bọn họ xâu xé! Bọn họ sẽ tính kế trả thù em, một khi em và Tiểu Nghiêm rời khỏi tầm mắt của tôi, cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm!"
Nguyệt Tố Song giờ phút này cảm thấy lời của anh nói vô cùng có lý, cô hiện tại không lo cho bản thân mình, thì cũng phải lo cho an nguy của Tiểu Nghiêm. Cậu bé đã một lần bị mẹ con Nguyệt Nhã Hoa làm cho kinh sợ, cô không muốn lại làm cậu nhóc phải tổn thương.
Nhưng cô vẫn còn rất lưỡng lự, hai tay đan vào nhau suy nghĩ xâu xa. Mắt thấy cô sắp xiêu lòng, anh lại lấn tới để cô không có cơ hội đổi ý, quyết không để cô rời khỏi Vương gia.
"Tôi biết em đang lo lắng cái gì, mọi chuyện tôi sẽ để Vương Nhất Trì sắp xếp, em cứ yên tâm ở đây là được! Chuyện của em bây giờ cũng là chuyện của tôi, tôi giúp em giải quyết! Trong thời gian theo đuổi em, tôi sẽ không làm gì quá phận đâu, cho đến khi em đồng ý trao trái tim cho tôi!"
Nguyệt Tố Song còn đang mải suy nghĩ chuyện ở lại, đột nhiên Vương Kiên đổi chủ đề, còn nói là muốn theo đuổi cô, làm cô không kịp trở tay. Cô cứ cảm giác như là bị anh đánh lừa nãy giờ, cô bây giờ có phải hay không đã chui vào cái bẫy của anh rồi.
"Anh...anh muốn theo đuổi tôi?" Cô ngập ngừng hỏi lại, suy cho cùng đây là một chuyện gì đó rất kinh thiên động địa.
Vương Kiên đường đường là chủ tịch đầy quyền lực ở Vương thị, vậy mà bây giờ lại muốn theo đuổi một người bình thường như cô. Nguyệt Tố Song tự cảm thấy bản thân cũng không phải người xinh đẹp xuất sắc, hay là có tài năng gì xuất chúng, vậy Vương Kiên thích cô vì điều gì?
"Tôi thích em, cho nên sẽ chủ động theo đuổi em! Đây là chuyện bình thường thôi, chẳng có gì phải bất ngờ cả!" Anh gật đầu trả lời cô.
Nguyệt Tố Song lại bị những lời khẳng định của anh làm cho mắt chữ A mồm chữ O. Cô còn nghĩ là anh bởi vì Tiểu Nghiêm thích mà muốn chơi đùa với cô thôi, không ngờ anh lại thích cô thật.
Nguyệt Tố Song còn đang ngẩn ngơ, thì Vương Kiên lại một lần nữa áp sát cơ thể đến gần cô, lần này anh không đùa nữa, mà chủ động hôn nhẹ lên trán cô.
Không kịp trở tay, Nguyệt Tố Song thẹn thùng trách móc. "Không phải anh nói sẽ không làm chuyện quá phận với tôi sao? Lời nói của anh không đáng tin gì cả!" Cô nghi hoặc nhìn anh, gò má đã hồng lên.
Vương Kiên nhìn gương mặt ngốc nghếch của cô lại bật cười. "Hôn trán không tính là việc làm quá phận đâu!"
"Anh...anh không nói lý lẽ!" Cô tức giận trừng mắt kêu lên, khi không lại bị anh chiếm tiện nghi mất rồi.
"Chị xinh đẹp, daddy, hai người đang nói cái gì vậy?" Tiểu Nghiêm bị hai người làm ồn mà thức dậy, cậu nhóc dụi dụi mắt hỏi hai người.
"Không có gì cả! Em đừng để tâm!" Nguyệt Tố Song vội vàng trả lời thằng bé, cô không muốn cậu nhóc biết chuyện làm không hay của ba mình.
"Khụ, khụ, Tiểu Nghiêm mau ra cho chú út bế nào!" Lúc này tiếng của Vương Nhất Trì vang lên, hắn đứng bên ngoài đưa tay muốn bế cậu nhóc nhỏ.
Nguyệt Tố Song không biết là hắn đứng ở đó từ khi nào, nhưng xem vẻ mặt e ngại của hắn, thì cô đoán là hắn đã nhìn thấy Vương Kiên hôn cô mất rồi.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy xấu hổ, vội vàng mở cửa xe chạy về phòng, nếu không cô sẽ ngại đến chết mất. Vương Kiên ngược lại cảm thấy vui, nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, anh hình như cảm nhận được cô cũng đã có tình cảm với mình.
...
Sáng hôm sau, Vương Nhất Trì đã thức dậy sắp xếp mọi chuyện chu toàn, để Nguyệt Tố Song yên
tâm ở lại đây.
Mà cô hôm nay cũng dậy sớm, cô còn nhớ là hôm qua Tiểu Nghiêm nói muốn ăn thức ăn cô nấu, cho nên cô đã xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
"Thím Dương, cháu hôm nay muốn chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, cháu có thể mượn bếp của thím không?" Bước xuống lầu, cô nhẹ giọng mở lời.
"Tất nhiên là được rồi, Nguyệt tiểu thư cứ tự nhiên!" Thím Dương mỉm cười đáp, bà ấy nép sang một bên để cô vào.
"Sau này mọi người cứ gọi cháu là Tố Song đi ạ, cháu không phải tiểu thư đâu!" Cô cũng nở nụ cười trả lời bà ấy.
Vì nấu cho bốn người ăn, nên Thím Dương đã giúp cô, trong quá trình nấu nướng, bà ấy lại càng thích bởi vì cô rất dễ gần, không giống những thiên kim tiểu thư kiêu ngạo khác. Lại nói tài nấu nướng của cô rất tốt, món ăn nấu rất vừa miệng, làm cho bà ấy rất hài lòng.
Chờ mọi người thức giấc hết, thì trên bàn đã chuẩn bị đầy những món ngon thơm ngào ngạt. Tiểu Nghiêm nhìn thấy thức ăn cô nấu liền ngồi vào ghế thưởng thức, cậu bé ăn rất ngon miệng.
"Chị dâu, tay nghề của chị tốt thật đấy, món ăn rất ngon!" Vương Nhất Trì cũng lên tiếng nịnh bợ cô.
"Nếu còn gọi tôi là chị dâu một lần nữa, thì lần sau tôi không làm thức ăn cho cậu đâu!" Cô liếc nhìn hắn nói.
"Vâng, em biết rồi chị dâu!"
Nguyệt Tố Song tức giận, nhưng cô phải nhẫn nhịn mà nuốt cơn giận xuống, xem ra không thể nói lý với tên này rồi.
Hương vị đồ ăn phong phú, cho nên cả nhà ăn uống rất nhiệt tình, loáng một cái trên bàn thức ăn đã hết. Tiểu Nghiêm sau khi đã no nê, cậu nhóc liền nhảy xuống ghế chạy đến bên cô.
"Chị xinh đẹp, em muốn ôm ôm!" Cậu nhóc nũng nịu với cô nói.
"Đến đây nào!"
Lòng Nguyệt Tố Song cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc, cô vui vẻ dang tay ôm cậu bé vào lòng, cảm giác này thật tuyệt. Nếu Tiểu Nghiêm có thể là con trai của cô thì thật tốt, cô có thể chăm sóc và yêu thương thằng bé mỗi ngày.
Vương Kiên nhìn hai mẹ con khẽ mỉm cười, anh có lời khen cho sự thông minh của con trai, chưa cần anh dạy dỗ đã biết làm thế nào để lấy lòng Nguyệt Tố Song rồi.
"Song Song, chuyện mẹ của em không cần phải lo đâu, tôi đã chuyển bà ấy đến một bệnh viện tốt hơn rồi! Ở đó mọi thứ đều tốt, tôi nghĩ bà ấy sẽ nhanh tỉnh lại thôi, An ninh của bệnh viện cũng rất nghiêm ngặt, không ai có thể mang bà ấy đi được!" Nhớ đến mẹ của cô, anh lên tiếng nói. Từ chuyện ngày hôm qua, anh cũng thay đổi cách xưng hô với cô, gọi một cách thân mật hơn.
Nhưng Nguyệt Tố Song lại chưa thấy quen, cô nhất thời chưa thể nào tiếp thu được việc anh là đang muốn theo đuổi mình. "Vâng, tôi biết rồi! Cảm ơn anh!" Cô đỏ mặt lúng túng đáp, xảy ra bao nhiêu chuyện đều có anh giúp đỡ, nếu không gặp được cha con Vương Kiên thì cô cũng không biết cuộc sống của mình thế nào.
Bộ dáng như đang yêu của hai người làm cho Vương Nhất Trì không thể nào chịu nổi, vừa mới ăn sáng xong lại bị nhét cẩu lương đầy một miệng. "Khụ, khụ, Tiểu Nghiêm chúng ta đừng ở đây làm kỳ đà nữa, mau đi thôi!" Hắn nhìn cậu bé nói, giọng châm chọc hai người.
"Kỳ đà là gì ạ?" Tiểu Nghiêm ngơ ngác không hiểu, cũng không biết có phải cậu đang giả vờ hay không?
"Không có gì cả, đừng nghe chú út nói bậy! Tiểu Nghiêm, chúng ta ra ngoài đi dạo thôi!" Nguyệt Tố Song cướp lời của Vương Nhất Trì, cô ôm bảo bối nhỏ đi ra ngoài.
"Anh trai, chị dâu là đang e thẹn hay sao?" Vương Nhất Trì vui vẻ hỏi Vương Kiên.
"Ăn thức ăn của cậu đi!" Anh không có trả lời, chỉ tiện tay nhét mẫu bánh mì vào miệng của hắn.
...
Ngày hôm sau đến công ty, Nguyệt Tố Song lại được giao cho dự án mới, nhìn tài liệu trên tay khiến cô rất vui. Số tiền khi hoàn thành dự án này khá cao, cô có thể yên tâm chi trả viện phí cho mẹ rồi. Mặc dù Vương Kiên đã giúp cô, nhưng cô vẫn là nên có trách nhiệm với mẹ của mình
"Thật tốt quá, vậy là tháng này có khi sẽ dư được một chút!" Cô hạnh phúc kêu lên.
Dù thường xuyên bị những người kia làm phiền, nhưng cuộc sống của cô bây giờ đã ổn hơn trước nhiều. Công việc lương cao, mẹ cũng được đưa đến bệnh viện tốt để chữa trị, còn có bảo bối nhỏ luôn bên cạnh, cô thấy rất vui.
Chỉ là tình cảm mà Vương Kiên dành cho, cô vẫn chưa dám nghĩ đến, với cô tình yêu lúc này là thứ gì đó rất xa xỉ.
"Nguyệt Tố Song đâu rồi? Mau ra đây đi! Nguyệt Tố Song!" Lúc này đột nhiên Nguyệt Nhã Hoa xuất hiện, cô ta hùng hổ xông vào trong lớn giọng kêu lên.