Ở thương trường Nguyệt Hùng cũng là một người hiểu biết, ông ta dĩ nhiên biết rõ hai người lớn nhà họ Vương kia không phải vô dụng, bọn họ lánh đời giao lại tập đoàn cho con trai là để an hưởng tuổi già, chứ không phải ăn chay niệm phật.
Thế lực của bọn họ vẫn còn nguyên ở đó, chỉ là bọn họ trước nay không ồn ào thị phi, không thích phô trương. Nhưng một khi có người động đến con cháu Vương gia, bọn họ sẽ lại ra tay.
Chỉ cần một mình hai anh em Vương Kiên đã khiến cho Nguyệt gia không thể nào ngóc đầu lên nổi, bây giờ nếu thêm thế lực của hai vị ở phía sau kia, thì bọn họ khẳng định là chết không có chỗ chôn thân.
"Tôi không ngờ mẹ con các người chọc ai không chọc, lại đi nhắm vào cháu nội bảo bối của họ Vương mà làm càng! Bây giờ thì hay rồi, nếu bọn họ mà biết được, thì cho dù các người có chín cái mạng cũng không đủ trả!" Nghĩ đến viễn cảnh tăm tối đó, Nguyệt Hùng phẫn nộ kêu lên.
Ông ta không cần hai mẹ con Tăng Thái Thụy phải mang lợi ích về cho mình, nhưng như vậy không đồng nghĩa là bọn họ có thể mang phiền phức đến cho ông ta.
"Bọn họ đáng sợ như vậy sao? Tôi không tin họ có thể một tay che trời, dưới mắt pháp luật mà làm bậy!" Tăng Thái Thụy quả nhiên là người chưa từng trải sự đời, bà ta gồng mình cãi lại.
Nguyệt Hùng bị trí thông minh ngược của bà ta làm cho tức chết, ông ấy ôm ngực thở dốc. "Con người bà đúng là không thể nào nói lý được mà! Tôi lúc trước thật sai lầm, khi mang một người quê mùa ngu ngốc như bà về cái nhà này!" Ông ta đỏ mặt nói.
"Ông..." Tăng Thái Thụy hết lần này đến lần khác bị mắng là ngu dốt, bà ta lúc này cũng đã tức giận muốn phản kháng, nhưng nhìn thấy mặt ông ta rất căng thẳng nên lại thôi.
"Ba, mẹ, hai người đang cãi nhau vì chuyện gì vậy?" Nguyệt Nhã Hoa từ trên lầu bị âm thanh ồn ào nên đi xuống, thấy hai người đang lớn tiếng, cô ta hỏi.
"Tôi không biết hai người làm như thế nào, nhưng bây giờ phải đi xin lỗi Tố Song ngay, cầu xin nó giúp đỡ đi! Nhất định phải làm nó nguôi giận, bằng không thì chúng ta chết thế nào cũng không biết!" Nguyệt Hùng thở mạnh nói, ông ta biết bây giờ chỉ có Nguyệt Tố Song mới giúp được Nguyệt gia.
"Cái gì? Ông kêu tôi và Nhã Hoa phải đi cầu xin nó sao? Không bao giờ, chuyện này không có khả năng!" Tăng Thái Thụy nhất quyết không đồng ý, bảo bà ta đi cầu xin Nguyệt Tố Song bà ta không làm được.
"Bà đừng có mà ngang ngược, nếu không tôi cũng không cần bà ở lại cái nhà này nữa đâu!" Nguyệt Hùng thiếu điều chỉ muốn thổ huyết mà chết tại chỗ.
Thấy tình hình hiện tại không ổn, Nguyệt Nhã Hoa đành phải lên tiếng, trước khi mọi chuyện đi quá xa. "Mẹ, chúng ta nghe lời ba đi! Tạm thời nhịn nhục cô ta, đợi chuyện này êm xuôi rồi lại tính tiếp!" Cô ta khuyên nhủ bà ấy.
"Nhã Hoa, khiến con chịu ấm ức rồi!" Tăng Thái Thụy chỉ nghe lời mỗi con gái, bà ta không muốn con mình phải cúi đầu trước bất kỳ ai, Nguyệt Tố Song lại càng không.
Sau khi bàn bạc xong, bọn họ lại đi đến nhà tìm Nguyệt Tố Song, nhưng cô đã không còn ở đó nữa rồi. Ba người họ nhìn nhau thắc mắc, không biết là cô đã dọn đi đâu.
"Tại sao nó không có ở đây? Đi đâu được cơ chứ?" Tăng Thái Thụy lên tiếng hỏi, bà ta có chút bực bội.
"Con cũng không biết nữa, hay là chúng ta đến công ty tìm chị đi! Con nghĩ chị ấy ở đó!" Nguyệt Nhã Hoa lắc đầu, cô ta gợi ý cho mọi người đến nơi khác để tìm người. Cô ta không thể nào biết được là Nguyệt Tố Song hiện tại đang ở cùng Vương Kiên, nếu biết cô ta sẽ tức chết mất.
Nhưng Nguyệt Hùng sớm đã điều tra qua công ty Nguyệt Tố Song đang làm, nhưng cho dù có làm thế nào cũng không biết được người đứng đằng sau là ai. Ông ta sợ một khi đến đó gây phiền phức, không biết chừng động chạm đến nhân vật lớn nào, lại mang rắc rối về cho Nguyệt gia.
"Không được, công ty đó không bình thường chút nào, chúng ta không nên đến đó làm loạn! Người đứng sau lưng tôi còn không điều tra ra, đủ biết thế lực đó lớn hơn chúng ta nhiều!" Ông ta lập tức không đồng ý.
"Đó không phải chỉ là công ty nhỏ thôi sao? Nguy hiểm đến vậy à?" Nguyệt Nhã Hoa nghe ông ta nói có chút không yên tâm, cô ta lo lắng hỏi lại.
"Đúng vậy, rất nguy hiểm! Đừng có nói với ta là con đã từng đến đó làm loạn?" Nguyệt Hùng thấy sắc mặt cô ta kỳ lạ, trong lòng hoài nghi hỏi.
"Làm...làm gì có chứ? Con sao có thể đến công ty người ta quấy rối được, dù sao con cũng là thiên kim Nguyệt gia, con phải giữ gìn hình ảnh tốt cho gia tộc!" Nguyệt Nhã Hoa bị hỏi trúng tim đen, cô ta vội vàng nói dối.
"Tốt nhất là như vậy!" Nguyệt Hùng nghe cô ta nói cũng gật đầu tin tưởng, ông ta nghĩ cô ta không đến nỗi thiếu đầu óc.
Có điều ông ta đã lầm, Nguyệt Nhã Hoa vốn chỉ là một người não tàn, cô ta thật sự là đem rắc rối đến cho ông ta rồi.
"Nếu đã không có ở đây, vậy chúng ta đến biệt thự nhà họ Vương đi!"
Đến nước này cũng hết cách, Nguyệt Hùng muốn đến thẳng nhà Vương Kiên để
xin lỗi, bọn họ hi vọng với thái độ thành khẩn thì anh sẽ tha thứ cho họ lần này.
...
Biệt thự Vương gia.
Bây giờ trong nhà chỉ có Vương Nhất Trì và Tiểu Nghiêm, cả hai đang cùng nhau chơi cờ để giết thời gian. Lúc này người hầu ở bên ngoài đi vào, thông báo cho họ là có khách đến.
"Là ai đến đây vậy?" Vương Nhất Trì không mấy bận tâm, hắn chăm chú nhìn vào bàn cờ mà hỏi.
"Một người đàn ông họ Nguyệt đến cùng vợ và con gái, ông ấy nói muốn đến tìm đại thiếu gia xin lỗi!" Nữ hầu nhỏ giọng trả lời.
"Họ Nguyệt? Là Nguyệt Hùng sao? Mau cho ông ta vào đi, tôi muốn xem thử ông ta là đang tính giở trò gì đây?" Vương Nhất Trì nghe xong thích chí nói.
Ba người nhà Nguyệt Hùng vừa bước vào đã đảo mắt nhìn xung quanh, biệt thự này so với biệt thự của họ khác một trời một vực. Người hầu đưa họ đến chỗ của Vương Nhất Trì và Tiểu Nghiêm, thấy hai người đang ngồi đó, bọn họ đi đến lên tiếng.
"Vương nhị thiếu, chào cậu!"
"Các người đến đây để làm gì? Hay là lại muốn đến khi dễ cháu trai bảo bối của tôi?" Vương Nhất Trì nhướng mày nhìn ông ta hỏi, trong mắt hắn những người này chẳng đáng một xu nào.
"Không có, không có! Chúng tôi nào dám chứ?" Nguyệt Hùng vội xua tay trả lời. "Hôm nay tôi là đưa vợ và con gái đến đây xin lỗi tiểu thiếu gia, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi! Đều do bọn họ hồ đồ, nên mới lỡ lời làm tổn thương tiểu thiếu gia!"
"Đúng vậy, chúng tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, mong anh hãy tha thứ!" Nguyệt Nhã Hoa cũng cúi đầu kính cẩn nói vào.
"Hiểu lầm? Tiểu Nghiêm, lời bọn họ nói có đúng không?" Vương Nhất Trì dịu dàng nhìn bảo bối nhỏ hỏi.
Cậu nhóc lúc này lại muốn giở trò, lập tức chui vào lòng hắn thủ thỉ, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi. "Chú út, bọn họ hôm đó không chỉ có mắng cháu là dã loại, còn ra tay đánh cháu nữa, bây giờ vẫn còn rất đau nhức! Tay chân đau, đầu cũng đau nữa!" Cậu nhóc là đang muốn diễn kịch cho họ xem.
"Vậy à? Nguyệt tổng, ông cũng nghe cháu tôi nói rồi đấy, ông nghĩ một hai câu xin lỗi có thể giải quyết được chuyện này sao?" Vương Nhất Trì xoa xoa đầu Tiểu Nghiêm, hắn nhàn nhạt nhìn Nguyệt Hùng hỏi.
Mà ông ta lúc này mặt đã đỏ vì tức giận, ông ta không nghĩ đến bọn họ vậy mà lại đi đánh đập một đứa trẻ nhỏ như vậy, đúng là hết thuốc chữa. Chỉ là ông ta không biết rằng cậu bé không bị đánh trúng một cái nào cả, đều do Nguyệt Tố Song đã bảo vệ cậu.
"Tôi biết là do mình quản vợ con không nghiêm, mong cậu lượng thứ bỏ qua! Tội lỗi là do bọn họ gây ra, tiểu thiếu gia bây giờ muốn xử lý họ thế nào cũng được!" Ông ta gượng gạo trả lời, muốn hai mẹ con Tăng Thái Thụy tự chịu trách nhiệm.
Nguyệt Nhã Hoa cũng không lạ gì tính tình của ông ta, nhưng giờ cô ta cũng không còn cách nào khác. "Đúng vậy, chúng tôi nguyện nghe theo yêu cầu của tiểu thiếu gia!"
Tiểu Nghiêm nhìn dáng vẻ lo lo sợ sợ của bọn họ vẫn còn chưa thấy thỏa mãn cho lắm, cậu nhóc nhớ lại cảnh Nguyệt Tố Song bị đánh cơn giận lại sục sôi.
"Chú út, bọn họ không chỉ có lỗi với một mình cháu đâu, mẹ xinh đẹp cũng bị đánh bị mắng rất nhiều! Hay là con nói cho ông bà nội đến giải quyết được không? Để ông bà giúp mẹ xinh đẹp trút giận, con không chấp nhận những người này hiếp đáp mẹ!" Cậu nhóc rơi nước mắt nói, không những muốn ông bà nội đến xử lý, còn luôn miệng gọi Nguyệt Tố Song là mẹ.
Nghe thấy bảo bối nhỏ gọi Nguyệt Tố Song là mẹ xinh đẹp, Nguyệt Nhã Hoa là không thể nuốt nổi cục tức này.
Vương Nhất Trì dĩ nhiên là biết tiểu quỷ nhỏ đang giở trò, thật là giống Vương Kiên lúc nhỏ, hắn liền nhanh chóng phối hợp theo.
"Được rồi, con đừng khóc nữa, để chú út gọi ông bà nội đến giúp con đòi lại công bằng cho mẹ xinh đẹp!" Hắn vỗ về cậu bé dỗ dành.
"Cảm ơn chú út! Chú phải giúp mẹ xinh đẹp trừng phạt bọn họ!" Cậu nhóc ôm chầm lấy hắn thút thít đáp.
Tăng Thái Thụy giờ phút này ý thức được tình hình đã trở nên nghiêm trọng, cơ thể bà ấy run lên từng cơn. Còn Nguyệt Nhã Hoa trong lòng lại đang tức tối, cô ta nghĩ Nguyệt Tố Song không hề xứng đáng, chẳng qua là do Vương Kiên chưa biết được quá khư dơ bẩn của cô mà thôi.
Chờ đến khi Vương Kiên biết được, cô tin chắc là anh sẽ vứt Nguyệt Tố Song như một chiếc giày rách. Nhưng cô ta nào biết được, những chuyện này Vương Kiên ít nhiều đã biết.
Lúc này ở bên ngoài Vương Kiên và Nguyệt Tố Song đã về đến, vì anh lo lắng cho sức khoẻ của cô nên đã nhất quyết đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, vì vậy hai người mới về cùng nhau.