Nguyệt Nhã Hoa nhìn thấy Vương Kiên ân cần với Nguyệt Tố Song, trong lòng cô ta vô cùng ghen tị. Cô ta cứ nghĩ bản thân đã cướp được Húc Tinh, cướp được tình yêu thương của Nguyệt Hùng, còn hãm hại Nguyệt Tố Song phải hạ mình đẻ thuê, là đã khiến cô không thể nào ngẩng mặt nhìn đời được nữa.
Nhưng Nguyệt Nhã Hoa có nằm mơ cũng không ngờ tới, Nguyệt Tố Song vậy mà số lại tốt đến như vậy. Chẳng những không bị miệng lưỡi thiên hạ làm cho gục ngã, cô còn có thể tiến vào hào môn thế gia, một bước đã lên mây. Mà người cô quen biết là ai cơ chứ, chính là chủ tịch của tập đoàn Vương thị tiếng tăm lẫy lừng.
Đừng nói là Vương Kiên đã có một đứa con riêng, cho dù anh có hẳn mười đứa cũng không thành vấn đề, phụ nữ ở thành phố này sẽ như thiêu thân bất chấp tất cả mà lao về phía anh. Đó là vẫn còn chưa nói đến, ở Vương gia vẫn còn một Vương Nhất Trì đang độc thân, mà về ngoại hình hay tính cách đều ngang ngửa Vương Kiên.
Nhưng bây giờ không phải lúc để ganh tị, Nguyệt Nhã Hoa cần phải bình tĩnh lại để xử lý chuyện gấp trước mắt. Vẫn là một vai diễn bạch liên hoa quen thuộc, cô ta trang cho mình một gương mặt ngây thơ vô tội, đi đến trước mặt Nguyệt Tố Song làm trò.
"Chị Tố Song, lần trước em biết mình và mẹ có phần hơi quá đáng! Nhưng tất cả đều xuất phát từ việc quá lo lắng cho ba mà thôi, trong một phút nóng vội, em đã không thể làm chủ được bản thân, nên mới có hành động lỗ mãng như vậy! Chị, mong chị hãy tha thứ cho em và mẹ!" Cô ta chị em cực ngọt nói, đôi mắt tỏ ra buồn bã.
Nguyệt Tố Song thấy cô ta diễn tròn vai như vậy cũng muốn có lời khen, quả nhiên là hạng người này chuyện gì cũng có thể làm được.
"Chỉ hơi quá đáng thôi sao? Bà dì ơi, lần trước tôi thấy bà dì và người kia ra tay thô bạo lắm mà, sao qua lời của hai người lại trở nên nhẹ nhàng quá vậy? Nếu như hôm nay bên cạnh mẹ không phải là daddy của tôi, thì liệu các người có hạ mình xin lỗi mẹ tôi hay không?"
Nguyệt Tố Song còn chưa kịp đáp trả lại cô ta, thì Tiểu Nghiêm đã không chịu nổi mà bật lại, cậu nhóc cảm thấy gương mặt giả tạo của họ rất buồn nôn.
"Đấy là tôi còn chưa nói đến chuyện hai người đã sỉ nhục tôi đó! Cách đây không lâu đã có người vì sỉ nhục tôi mà phải vào trại giam, các người nghĩ mình có phải người tiếp theo hay không?" Cậu nhóc bộ dáng kiêu ngạo nhìn Nguyệt Nhã Hoa đe dọa.
Quả thật đúng là như vậy. Lần trước có một tên chán sống, hắn phách lối mắng bảo bối nhỏ là đồ con hoang. Vương Kiên sau khi nghe tin, anh liền ra lệnh cho trợ lý tống tên ngu ngốc đó vào trại giam ngay lập tức vì bôi nhọ danh dự của người khác, nhất là với một đứa trẻ. Vậy nên lời Tiểu Nghiêm nói cũng không phải là đe dọa, chỉ là muốn khai thông đầu óc cho hai mẹ con não tàn này mà thôi.
Hai mẹ con Tăng Thái Thụy nghe xong tay chân cứng đờ tại chỗ, bọn họ không biết tiếp theo nên làm thế nào cho phải. Nếu như có thể quay ngược thời gian, vào cái ngày đó bọn họ có chết cũng không dám tìm Nguyệt Tố Song để làm loạn.
Đến lúc này thì danh dự cũng không còn quan trọng nữa rồi, Nguyệt Nhã Hoa răng cắn chặt, cô ta quỳ xuống trước mặt mọi người, đem tội lỗi nhận hết về mình.
"Tiểu thiếu gia, tất cả là lỗi của tôi, xin cậu hãy trách một mình tôi thôi. Hôm đó là do tôi không ngăn cản mẹ, cho nên mới để mọi chuyện thành ra thế này!" Nói đến đây nước mắt cô ta lại tuôn như mưa, cứ như là đang rất hối hận, nhưng thật ra chỉ là đóng kịch mà thôi.
"Tôi sai rồi! Thành thật xin lỗi tiểu thiếu gia, mong cậu rộng lượng mà tha thứ cho tôi! Sẽ không có lần sau, tôi xin thề với trời đất!" Cô ta cúi thấp đầu nhận sai.
Ba người Nguyệt Tố Song và anh em nhà họ Vương lạnh nhạt nhìn cô ta pha trò, bọn họ còn chẳng thấy cảm động một chút nào. Thật sự cô ta diễn rất tốt đó, chỉ là ở đây ai cũng biết bộ mặt thật của cô ta rồi. Vương Kiên lúc này muốn ra lệnh đuổi người đi, nhưng Nguyệt Nhã Hoa lại cướp lời của anh.
"Chị Tố Song, em cũng thành tâm xin lỗi chị! Thật sự em rất mừng vì bây giờ chị đã có người che chở, như vậy thì em cũng không còn phải lo lắng nữa! Nhớ lại năm năm trước chị vì tiền viện phí mà lựa chọn làm người mang thai hộ, em còn lo chị sẽ khổ cực cả đời. Thật may là chị đã tìm được hạnh phúc!"
Nguyệt Nhã Hoa cố tình nói chuyện Nguyệt Tố Song đã từng mang thai hộ trước mặt anh em Vương Kiên, cô ta nghĩ họ vẫn chưa biết điều đó. Đúng là một người phụ nữ rắn độc, đến nước này vẫn có thể nảy ra kế hoạch hại người.
"Cô..." Nguyệt Tố Song bất ngờ không kịp phản ứng, cô cảm thấy bản thân bây giờ thật xấu xa và ghê tởm.
"Bốp!" Cô tức giận tát mạnh vào mặt Nguyệt Nhã Hoa một cái thật mạnh, rồi lui chân về sau chạy thẳng hướng phòng ngủ của mình.
"Rầm!" Nguyệt Tố Song đóng sầm cửa phòng lại, cô nằm úp mặt xuống giường khóc nức nở, vết thương cứ như thế bị Nguyệt Nhã Hoa hết lần này đến lần khác khoét sâu.
Vương Kiên nhíu chặt mày tức
giận nhìn ba người họ, anh khó khăn lắm mới khiến Nguyệt Tố Song vui vẻ, bây giờ lại bị bọn họ phá hư hết rồi.
Tăng Thái Thụy thấy con gái bị đánh lại chạy đến dỗ dành, nhưng bà ta không biết rằng cô ta hiện tại đang thấy rất sảng khoái. Chỉ cần hạ nhục được Nguyệt Tố Song, một vài cái tát với cô ta không đáng gì cả.
Ở đây Nguyệt Hùng cũng nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Vương Kiên và Vương Nhất Trì, ông ta lại đưa tay lên cao đánh Nguyệt Nhã Hoa. "Bốp!" Âm thanh này còn lớn hơn lúc nãy, bây giờ thì cô ta cũng hiểu cảm giác của Nguyệt Tố Song khi bị ông ta đánh là như thế nào.
"Nguyệt Hùng, sao ông lại đánh con chứ?" Tăng Thái Thụy thất kinh bạt vía, bà ấy hoảng hốt kêu lên.
Nhưng Nguyệt Hùng ngay bây giờ chỉ hận không thể đánh chết cô ta ngay lập tức, ông ta tại sao lại có một đứa con gái ngu dốt đến như vậy chứ? Bây giờ Nguyệt Nhã Hoa phanh phui mọi chuyện, lỡ như để Vương Kiên cũng ghét Nguyệt Tố Song, vậy thì Nguyệt gia sẽ là nơi để Vương Kiên trút giận mất.
"Các người...các người mau cút đi ngay cho tôi! Mặc kệ lúc trước có như thế nào, bây giờ chị ấy là mẹ của tôi, không cho phép các người bắt nạt mẹ tôi! Cút hết đi!" Tiểu Nghiêm hiện tại vô cùng phẫn nộ, cậu nhóc đứng giữa nhà hét lớn, đuổi ba người bọn họ đi.
"Tiểu thiếu gia, tôi thành thật xin lỗi!" Nguyệt Hùng trông thấy cậu nhóc tức giận như vậy, ông ta cuống quýt xin lỗi.
Một bên Nguyệt Nhã Hoa cũng căm ghét cái cách Tiểu Nghiêm bảo vệ Nguyệt Tố Song, nhưng mục đích của cô ta đã hoàn thành. Cô ta không tin Vương Kiên và nhà họ Vương sau khi đã biết quá khứ dơ bẩn kia, còn muốn tiếp nhận một người như Nguyệt Tố Song bước vào gia đình họ.
"Từ giờ tôi không muốn thấy các người nữa, chuyện của Song Song tốt nhất là các người đừng nên xen vào! Cút!" Đúng lúc này Vương Kiên ngữ khí lạnh lẽo lên tiếng trước mặt họ, rồi anh quay sang nhìn Vương Nhất Trì, ý muốn bảo hắn đuổi người.
Tiếp theo đó một nhà ba người bị Vương Nhất Trì đuổi thẳng cổ, bọn họ chỉ còn cách lủi thủi ra về trước ánh mắt khinh khi của người hầu trong nhà.
Trên đường trở về, Nguyệt Hùng liên tục mắng chửi Nguyệt Nhã Hoa là đồ ngu ngốc, nói rõ sự tình cho cô ta hiểu.
"Tôi không còn ngôn từ nào để nói với hai người nữa! Nhã Hoa, ta không ngờ con lại dốt nát như thế này, nếu biết trước ta có chết cũng không đưa con theo cùng!" Ông ta hằn học lớn tiếng nói.
"Sở dĩ chúng ta cầu xin Nguyệt Tố Song là bởi vì nó còn giá trị lợi dụng, Vương Kiên có thể vì nó mà tha cho Nguyệt gia một con đường sống. Bây giờ thì hay rồi, nếu như nó bị thằng nhóc kia ghét bỏ, vậy thì chúng ta cũng hết hi vọng!"
Nguyệt Nhã Hoa cuối cùng cũng được đả thông đầu óc, cô ta bây giờ mới hiểu chuyện mình làm nghiêm trọng đến mức nào. Trong lúc giận dữ không thể kiềm chế, cô ta lại đem rắc rối về cho Nguyệt gia nữa rồi.
Nhưng Nguyệt Nhã Hoa vừa bị đánh, lại còn phải lắng tai nghe chửi mắng từ nãy đến giờ, trong lòng cô ta dĩ nhiên là cảm thấy uất ức. Từ lúc cô ta bước chân vào làm thiên kim Nguyệt gia, Nguyệt Hùng chưa từng đánh mắng cô ta như ngày hôm nay.
Trở về nhà, cô ta cũng chạy nhanh lên phòng chốt cửa, trong lòng lại đem oán hận đổ lên người Nguyệt Tố Song. Cô ta cho rằng bởi vì cô, mà mình mới bị Nguyệt Hùng đối xử như vậy.
"Nguyệt Tố Song, còn đàn bà đáng chết! Để tao chống mắt lên xem thử, mày có thể ở cùng Vương Kiên được bao lâu!" Cô ta nắm chặt chiếc gối ôm trong tay nghiến răng nói.
Đột nhiên điện thoại của cô ta lại kêu lên, là một dãy số lạ mà trước giờ cô ta chưa từng liên lạc. "Là ai vậy?" Nguyệt Nhã Hoa tò mò, nhưng vài giây sau cô ta cũng bắt máy.
"Nguyệt tiểu thư, xin thứ lỗi vì đường đột gọi cho cô thế này, tôi chính là người hôm trước ở quán bar đưa cô về nhà đây!" Đầu dây bên kia một giọng nam trầm ấm vang lên.
"Ở quán bar sao?" Nguyệt Nhã Hoa nhất thời cũng không nhớ ra, cô ta nhíu mày suy nghĩ.
"Đúng vậy, không phiền nếu tôi muốn mời cô đi cà phê chứ?" Người đàn ông kia nhẹ giọng cười đáp lời.
Nguyệt Nhã Hoa mặc dù chưa nhớ ra người này là ai, nhưng vì cô ta đang cảm thấy buồn, nên liền gật đầu đồng ý. "Được thôi!"
"Vậy thì tốt quá! Cô chuẩn bị trước đi, mười lăm phút sau tôi sẽ đến!"
Cúp điện thoại Nguyệt Nhã Hoa uể oải đi vào phòng tắm, cô ta nhanh chóng thay một chiếc đầm màu hồng nhạt hai dây gợi cảm. Thân đã là người sắp có chồng, vậy mà lại ăn mặc hở hang, cũng không biết cô ta muốn quyến rũ ai.