Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Cô Ta Tại Sao Lại Ở Đây?


trước sau

Nhưng lão hồ ly Nguyệt Hùng lại không tin tưởng cho lắm, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Đối phương lại còn là một người giàu có ở giới thượng lưu, thì làm sao có thể để mắt đến Nguyệt Nhã Hoa, một người mà nét đẹp chỉ dừng lại ở mức tạm được.

"Đừng vội đắc ý, liệu mà giữ thân cho tốt vào!" Ông ta nhíu mày nhìn cô ta căn dặn, rồi đứng lên đi về phòng ngủ của mình.

"Mặc kệ ông ấy đi!" Tăng Thái Thụy liếc nhìn Nguyệt Hùng nói, bà ta và Nguyệt Nhã Hoa đã bị những món quà kia làm cho mờ mắt rồi, vui đến nỗi không khép miệng lại được.

Sau khi khoe khoang với mọi người xong, Nguyệt Nhã Hoa ôm lấy đồng đồ hiệu trở về phòng, lúc này cô ta nhận được tin nhắn quan tâm của Long Nhật Thiên.

[Em đã ngủ chưa? Thật sự chỉ vừa mới xa em có một chút thôi, nhưng anh lại thấy nhớ em rồi! Anh muốn nghe giọng nói của em ngay bây giờ!]

Nguyệt Nhã Hoa nhìn tin nhắn mà lòng vui vẻ. cô ta còn chưa kịp nhắn trả lời, thì Long Nhật Thiên đã gọi đến.

"Em nghe đây! Anh thật sự thích em vậy sao? Vừa mới gặp đây mà đã nhớ rồi, anh làm cho em xấu hổ quá đi!" Cô ta nhấc máy lên, thỏ thẻ trả lời.

"Anh biết có thể hơi đường đột, nhưng mà những lời anh nói đều thật! Đã có ai nói với em rằng, giọng của em rất ngọt ngào hay chưa?" Long Nhật Thiên bên kia cười đáp, quả thật hắn rất biết cách lấy lòng phụ nữ, đặc biệt là những người ham mê hư vinh như Nguyệt Nhã Hoa.

"Anh đúng là đồ quỷ dẻo miệng!" Cô ta gượng cười mắng yêu.

"Anh chỉ là dẻo miệng với một mình em mà thôi! Bây giờ cũng trễ rồi, không làm phiền em nữa, thiên thần của anh ngủ ngon!" Chúc cô ta ngủ ngon xong, Long Nhật Thiên cũng tắt máy.

Cả đêm hôm đó Nguyệt Nhã Hoa vui vẻ đến không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến Long Nhật Thiên là cô ta lại thấy hưng phấn.

Những ngày tiếp theo đó, mỗi ngày đều có vô số người mang quà và hoa đến Nguyệt gia, dĩ nhiên toàn là đồ đắt tiền của những thương hiệu nổi tiếng. Nguyệt Nhã Hoa cứ ngỡ như đang sống trong mơ, cô ta nhìn những món quà lãng mạn kia mà lòng rộn ràng.

"Nhã Hoa, con nhìn đi, đây là kim cương có phải không? Long thiếu gia thế mà hào sảng đến như vậy, cậu ta chắc chắn là thật lòng thích con rồi!" Tăng Thái Thụy mở một hộp quà nhỏ, nhìn chiếc nhẫn đính kim cương bà ấy hạnh phúc reo lên.

"Anh ấy là thích con thật đấy, xem ra là hao tổn không ít tâm trí để làm con vui rồi!" Cô ta kiêu ngạo đáp, tay cầm lên một sợi dây chuyền ướm thử vào cổ.

"Chúng ta phát tài rồi! Nhã Hoa, chỉ cần con bước chân vào Long gia, vậy thì con cũng không thua kém con nhỏ Nguyệt Tố Song kia đâu!" Bà ta nắm tay con gái nói, xem chừng là đang muốn đá Húc Tinh đi rồi.

"Bà đang nói cái gì vậy? Ăn nói lựa lời cho cẩn thận vào, đừng có mà nói bậy!" Nguyệt Hùng lúc này ở trên lầu đi xuống, ông ta lúc đầu cũng không tin tưởng cho lắm, nhưng nhìn những món quà đắt đỏ này thì cũng được thuyết phục. Có điều ông ta không muốn dứt tình dứt nghĩa với nhà họ Húc, bởi vì hai nhà đã quen biết rất lâu, lại còn vô cùng thân thiết.

Hai mẹ con Tăng Thái Thụy cũng hiểu ý của ông ta, bọn họ không có nói năng gì, lại chỉ cúi đầu mở quà ra xem.

...

Húc Tinh sau nhiều ngày dưỡng thương ở bệnh viện thì sức khoẻ đã hồi phục, nhưng xuất viện rồi hắn cũng chẳng có thời gian để mà nghỉ ngơi. Vì công ty bị Vương Nhất Trì chơi một vố lớn, nên hắn phải quay lại xử lý nội bộ đến sứt đầu mẻ trán.

Bận rộn tối mặt tối mũi, đến bây giờ hắn mới nhận ra Nguyệt Nhã Hoa đã lâu rồi không thấy đến tìm hắn, mọi khi cô ta cứ như đỉa bám lấy không buông cơ mà. Càng nghĩ càng thấy lạ, cho nên sau khi xử lý xong công việc, hắn quyết định đến Nguyệt gia xem thử thế nào.

Xe vừa đỗ trước cổng nhà họ, Húc Tinh đã thấy có rất nhiều người đến giao hoa và quà, trong lòng hắn lúc này lại không nghĩ đến những thứ này là tặng cho Nguyệt Nhã Hoa.

"Có chuyện gì vậy? Ai lại mang quà cáp đến nhiều thế này?" Hắn nhíu mày tự hỏi, rồi mở cửa xe đi xuống xem.

Sau khi nhìn thấy trên lẵng hoa và hộp quà đều đề Long Nhật Thiên gửi cho Nguyệt Nhã Hoa, Húc Tinh tức giận đến thở không thông. Hắn giành lấy lẵng hoa trong tay người giao hàng, rồi cầm nó đi vào trong nhà tìm cô ta.

"Nguyệt Nhã Hoa, em giải thích thế nào đây? Long Nhật Thiên này là ai, hai người có quan hệ gì mà hắn lại tặng đồ cho em hả?" Hắn ném lẵng hoa xuống đất, lớn tiếng chất vấn cô ta.

"Anh làm ồn cái gì chứ? Chỉ là Long Nhật Thiên kia thích em, cho nên mới đơn phương theo đuổi, còn em cũng chẳng có gì với anh ta cả! Bây giờ em sẽ mang những thứ này vứt đi, cho anh vừa lòng được chưa!" Cô ta vội vàng giảo biện nói, còn giận ngược lại hắn.

Húc Tinh nghe xong mới xuôi được một chút, nhưng chuyện cô ta không đến thăm hắn vẫn phải hỏi cho rõ ràng. "Vậy chuyện này bỏ qua đi, nhưng tại sao mấy ngày hôm nay em không đến thăm anh?"

"Cái này anh còn phải hỏi sao? Cả nhà em bị Nguyệt Tố Song cùng Vương Kiên gây khó dễ, em mỗi ngày đều bận
bù đầu bù cổ, lấy đâu ra thời gian để đến thăm anh, ngay cả thời gian ăn cơm còn không có!" Cô ta liền ngay lập tức đổ lỗi cho Nguyệt Tố Song, gương mặt không hề lộ ra chút gian dối nào.

"Không có lý đó được, bọn họ là đang bận đối phó với Húc thị, nào có thời gian xử lý Nguyệt Gia?" Húc Tinh không tin những lời cô ta nói, vì mỗi ngày hắn đều tập trung đối phó với Vương thị cơ mà.

"Tất cả những việc em nói là thật, anh tin hay không thì tùy!" Nguyệt Nhã Hoa vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Mặc dù cô ta đã nói như vậy, nhưng Húc Tinh cũng là một kẻ cáo già, hắn làm sao tin tưởng? Dù vậy thì hắn cũng không có bằng chứng cô ta lén lút với gã đàn ông khác, nên chỉ có thể khó chịu ở trong lòng.

...

Sau hôm bị gia đình Nguyệt Hùng đến làm phiền, Nguyệt Tố Song cũng đã đi làm bình thường trở lại. Ngoài ra buổi tối khi trở về nhà, cô vẫn thường làm bữa tối cho mọi người, Tiểu Nghiêm rất thích ăn cơm cô nấu, cho nên liền ăn rất nhiều. Mỗi ngày đều vui vẻ ăn ngon, cậu nhóc càng ngày càng trắng trẻo hồng hào và múp míp thêm.

Hôm nay công việc làm xong sớm, Nguyệt Tố Song tranh thủ về nhà làm bữa tối. Vừa bước vào trong biệt thự, cô chưa kịp gọi Tiểu Nghiêm, đã nhìn thấy ông bà nội của bảo bối nhỏ đang nhìn mình.

"Cô là ai vậy?"

Bị hỏi bất ngờ, Nguyệt Tố Song cũng không biết trả lời như thế nào, cô ngượng ngùng nắm lấy túi xách lắp bắp. "Con..."

"Mẹ xinh đẹp về rồi!" Lúc này Tiểu Nghiêm bất chợt ở trên lầu chạy xuống, cậu nhóc nhào đến ôm lấy cô gọi mẹ.

"Hả, thằng bé gọi cô ta là gì chứ?" Nghe thấy vậy, hai ông bà nhìn nhau ẩn ý, làm thế nào mà cháu nội bảo bối của họ có thể gọi một người phụ nữ xa lạ là mẹ cơ chứ?

Nguyệt Tố Song cũng đưa tay ôm cậu nhóc nhỏ vào lòng, cô rụt rè nhìn hai người họ, qua ánh mắt cô có thể thấy hai người đang dò xét mình.

Vương Nhất Trì bấy giờ cũng chạy xuống, thấy tình hình hiện tại không ổn, hắn liền lấy điện thoại gọi cho Vương Kiên trở về gấp.

"Anh hai, có chuyện không ổn rồi, anh về nhà ngay đi! Ba mẹ hiện tại đang ở nhà, họ gặp chị dâu rồi!" Hắn gấp gáp nói.

Ở bên này Nguyệt Tố Song sau một lúc ngại ngùng, cô bỏ Tiểu Nghiêm xuống, rồi bình tĩnh đến chào hỏi hai ông bà. Chẳng những vậy cô còn pha trà và lấy bánh cho hai ông bà thưởng thức.

"Chào hai bác, con là Nguyệt Tố Song! Bởi vì Tiểu Nghiêm rất thích con, cho nên tạm thời chủ tịch Vương cho con ở đây để tiện chăm sóc bảo bối nhỏ!"

"Là vậy à? Giống như bảo mẫu có đúng không?" Hà Thi, bà nội của Tiểu Nghiêm lên tiếng.

"Vâng ạ!" Nguyệt Tố Song gật đầu trả lời, thân phận này cô thấy rất thích hợp với mình hiện tại.

Hai ông bà dù nghi ngờ nhưng cũng không nói ra, bọn họ là muốn chờ Vương Kiên về hỏi cho rõ ràng.

Tiểu Nghiêm thấy ông bà nội có vẻ khắt khe, lại sợ mẹ cậu bé không vui, cho nên đành tìm cách dẫn cô đi. "Mẹ xinh đẹp, chúng ta đi lên lầu chơi đi, con có cái này hay lắm!" Cậu nhóc níu tay của Nguyệt Tố Song kéo đi.

"Bảo bối nhỏ, con chờ một chút nhé, ông bà còn đang ở đây mà!" Cô vội vàng nói.

"Cô Nguyệt, cô cứ đi theo thằng bé đi, không cần lo cho chúng tôi đâu!" Hà Thi rất thương đứa cháu này, sợ cậu nhóc không vui, bà ấy đành lên tiếng bảo cô đi cùng cậu bé.

"Bà nội là đáng yêu nhất!" Tiểu Nghiêm vội chạy đến hôn lên má bà ấy một cái, rồi mới quay người lại cùng Nguyệt Tố Song đi lên lầu chơi.

Mười lăm phút sau Vương Kiên cũng đã từ công ty về đến. Nhưng vừa nhìn Vương Đại cũng đã thấy sự khác lạ của con trai, ông ấy lên tiếng hỏi cho rõ sự tình.

"Người phụ nữ tên Nguyệt Tố Song đó là thế nào đây? Cô ta tại sao lại ở đây? Mà Tiểu Nghiêm lại còn gọi cô ta là mẹ nữa?" Ông ấy nghiêm giọng hỏi, có thể thấy được sự nghiêm khắc trong đôi mắt của ông ta.

"Nếu ba mẹ đã biết thì con cũng nói luôn vậy, con là đang muốn theo đuổi cô ấy, cho nên mới để cô ấy ở lại đây! Ba mẹ cũng thấy rồi, Tiểu Nghiêm rất thích cô ấy, mà cô ấy cũng thích thằng bé, kết hôn với cô ấy là một lựa chọn tốt!" Vương Kiên bình tĩnh ngồi xuống trả lời.

"Con nghĩ mình đang nói cái gì hả? Gia tộc họ Vương chúng ta không phải ai cũng có thể bước vào làm dâu được! Cô ta là ai chứ? Gia thế cô ta như thế nào con biết rõ không?" Vương Đạt tức giận gằn giọng nói.

Mặc dù chuyện bảo bảo là do Vương Nhất Trì làm ra, thời điểm đó bọn họ cũng đã thu xếp ổn thoả tất cả. Vương Kiên tuy là có con riêng, nhưng tiêu chuẩn làm dâu của gia tộc họ không phải ai cũng làm được đâu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện