Nguyệt Nhã Hoa trang điểm lại một chút, cô ta tô son đậm, rồi cầm lấy túi xách đi xuống lầu. Cô ta hiện tại cũng đang rất tò mò, cô ta muốn xem thử người đàn ông kia như thế nào.
Đúng giờ, một chiếc Bugatti La Voiture Noire đã đỗ trước biệt thự nhà họ Nguyệt. Từ trên xe một chàng trai dáng người hoàn mỹ mở cửa bước xuống, hắn mặc một chiếc áo sơ mi rộng lộ ra cơ ngực săn chắc. Bên dưới phối một chiếc quần bò cùng đôi giày tây bóng loáng, mái tóc đã được vuốt cao gọn gàng.
Nguyệt Nhã Hoa lại nhận được điện thoại, biết người đã đến cô ta liền giẫm lên giày cao gót đi ra cổng. Nhưng khi nhìn thấy chàng trai khí chất phong nhã trước mặt, cả người cô ta như ngây dại, nhan sắc này đúng là vũ khí giết người.
"Nhã Hoa!" Chàng trai nhìn cô ta nở nụ cười nhẹ, còn lịch sự mở cửa xe để cô ta ngồi vào.
"Anh ta thật sự là người muốn mời mình đi uống cà phê sao?" Cô ta như không tin tưởng tự hỏi lấy bản thân, cái này cũng quá không chân thực đi.
Mà Nguyệt Hùng và Tăng Thái Thụy cũng nhìn thấy rõ, bọn họ cũng đánh giá cao người này, cũng không hiểu làm sao mà Nguyệt Nhã Hoa có thể quen biết hắn.
"Ba, mẹ, con đi ra ngoài có việc! Buổi tối không cần chờ cơm con đâu, tạm biệt hai người!" Nguyệt Nhã Hoa vội vàng lấy cớ ra ngoài, rồi cô ta nhanh chóng leo lên xe.
Chàng trai kia cũng lễ phép nhìn hai vợ chồng Nguyệt Hùng gật đầu chào hỏi, sau đó cũng trở vào ghế lái của mình.
"Chào em! Lần trước không có cơ hội giới thiệu, anh tên là Long Nhật Thiên, là con trai một của Long gia!" Chàng trai kia không chờ Nguyệt Nhã Hoa hỏi, hắn tự mình lên tiếng giới thiệu trước.
"Long Nhật Thiên? Con trai của Long gia sao?" Nguyệt Nhã Hoa nghe xong trong đầu như nhớ ra cái gì đó, liền vài giây sau cô ta kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn.
Cô ta đã nhớ ra rồi, Long Nhật Thiên là cậu chủ của Long gia, một gia tộc giàu có chỉ xếp sau họ Vương kia. Trong lòng cô ta vô cùng mừng rỡ, không ngờ chỉ một lần say rượu, vậy mà có thể vớ được một con cá to như vậy. Lúc này cô ta không còn nhớ bản thân mình đã có chồng sắp cưới, cô ta liền quăng hắn ra sau đầu mất rồi.
Cũng đúng thôi, với một người hám danh hám lợi như Nguyệt Nhã Hoa, chỉ cần tìm thấy một người giàu có hơn là đủ để cô ta đá người cũ đi. Cô ta làm gì có tình yêu, tất cả chỉ là vì lợi ích của bản thân mà thôi.
"Bây giờ em muốn đi đâu?" Long Nhật Thiên nhẹ giọng hỏi cô ta, ánh mắt đầy thâm tình.
"Tùy anh đi, tôi đi đâu cũng được!" Cô ta thẹn thùng đáp, lại chuẩn bị diễn để lấy lòng đàn ông.
"Vậy anh đưa em đi ăn trước!" Hắn ta nói xong liền khởi động xe, thoáng chốc bọn họ đã hòa vào đám đông xe trên đường lớn.
Thay vì đưa cô ta đến quán cà phê như đã hẹn trước, hắn ta lại chở cô ta đến trung tâm mua sắm, còn không tiếc tay quẹt thẻ mua hàng hiệu cho cô ta. Nguyệt Nhã Hoa trong lòng cảm thấy sung sướng, cô ta không chút nghi ngờ nào mà hưởng thụ.
Mua sắm không ít đồ rồi, Long Nhật Thiên lại đưa cô ta đến một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố, ở nơi này muốn vào cũng phải đặt trước mấy tháng trời, mà dĩ nhiên là người bình thường không thể vào được. Tuy Nguyệt Gia cũng tính là giàu có, nhưng Nguyệt Nhã Hoa từ bé đến giờ vẫn chưa được đến nơi này bao giờ.
Không chỉ thế, hắn ta còn gọi rất nhiều món ngon cho Nguyệt Nhã Hoa dùng, đã vậy lại quan tâm gắp thức ăn cho cô ta từng chút một.
Nguyệt Nhã Hoa đột nhiên gặp một người đàn ông tốt như vậy, cô ta vô cùng vui vẻ trong lòng, còn cảm thấy bản thân mình thật sự có sức hút hơn người.
Long Nhật Thiên cả buổi không ăn cái gì, hắn ta chỉ chăm chú nhìn ngắm Nguyệt Nhã Hoa ăn uống. Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, cô ta ngại ngùng lên tiếng hỏi.
"Mặt của em có dính gì sao? Anh làm sao lại nhìn như vậy?" Chỉ mới quen biết vài tiếng, được mua sắm cho không ít đồ, cô ta đã thay đổi cách xưng hô.
"Không có, chỉ là nhìn em rất đẹp, cho nên anh muốn ngắm nhiều hơn một chút! Cũng không hiểu tại sao nhìn thấy em, anh lại có cảm giác gần gũi như vậy, nó cứ khiến tim anh loạn nhịp!" Long Nhật Thiên mồm mép trả lời, làm cô ta vô cùng thích thú.
"Thật sao? Anh đừng có trêu em, người ta sẽ ngại đó!" Nguyệt Nhã Hoa gương mặt ửng đỏ đáp.
"Gia tộc của anh trước nay đấu đá rất nhiều, cho nên mặc dù là gia đình anh cũng không có cảm giác thân thiết như vậy! Chỉ là không ngờ em lại cho anh cảm giác ấm áp và an toàn, anh nghĩ em chính là thiên thần mà thượng đế ban xuống cho anh!" Long Nhật Thiên lại tiếp tục nịnh bợ, hắn còn tâm sự chuyện gia tộc với cô ta.
Nguyệt Nhã Hoa nghe xong như mở cờ trong bụng, cô ta tỏ ra là một người thấu hiểu, an ủi hắn rất nhiều. Lại còn phóng đãng nói muốn ở bên cạnh Long Nhật Thiên, để ngày ngày có thể xoa dịu nỗi khổ tâm của hắn.
Chỉ có điều Nguyệt Nhã Hoa không hề hay biết, chính là những câu chuyện của Long Nhật Thiên nói có rất ít là sự thật. Hắn ta chính là người mà
Vương Nhất Trì sắp đặt, để chuẩn bị thay Nguyệt Tố Song trả thù cô ta mà thôi.
...
Biệt thự Vương gia.
Nguyệt Tố Song lúc này vẫn ở trong phòng không chịu ra khỏi cửa, cô vào phòng tằm nằm cuộn mình ở bên trong bồn đầy nước lạnh. Nỗi đau bán con chẳng ai có thể hiểu cho cô, chỉ có bản thân cô gặm nhấm nó từng ngày, không thể tâm sự cùng bất kỳ ai.
Nguyệt Tố Song hiện tại đã bị bệnh trầm cảm, cũng giống như Tiểu Nghiêm, cô lúc nào cũng muốn tự hành hạ bản thân mình, cô xem nó giống như một cách chuộc lại lỗi lầm ở bản thân.
Vương Kiên và bảo bối nhỏ đứng bên ngoài lo lắng, cho dù cả hai có gọi như thế nào, thì bên trong vẫn không có ai hồi đáp.
"Daddy, mẹ sao lại không chịu trả lời chúng ta?" Tiểu Nghiêm nhìn anh lo lắng hỏi.
"Được rồi, để daddy phá cửa!" Tâm trạng của Vương Kiên cũng không khác gì con trai cho lắm, anh lui về sau lấy đà, một cước đá văng cánh cửa. "Rầm!"
Vào đến phòng không thấy người đâu, anh gấp gáp vào phòng tắm. Nhìn thấy cô tự ngâm mình trong nước lạnh, anh vội vàng bế cô lên. "Em đang làm cái trò gì vậy?" Anh giận dữ nói.
Nguyệt Tố Song bây giờ lại giống như cái xác không hồn, cô đờ đẫn nhìn vào hư không, rồi đột nhiên lại khẽ lên tiếng.
"Xin lỗi, mẹ là một người phụ nữ độc ác, là mẹ của con ti tiện, không xứng đáng sống ở trên thế giới này! Bảo bối nhỏ, con không cần phải tha thứ cho mẹ đâu, bởi vì mẹ tự biết bản thân mình khốn nạn và bẩn thỉu như thế nào! Là mẹ không xứng đáng làm mẹ của con!" Nguyệt Tố Song nói với không khí, cô tự thoá mạ chính bản thân của mình bằng những lời lẽ cay độc.
Vương Kiên nhìn cô ướt sũng, cả người như không còn chút sức sống nào mà đau lòng, anh không màng tất cả ôm cô vào lòng nói.
"Anh mặc kệ trước kia em là người như thế nào, cho dù em có là kẻ phóng hoả giết người, tất cả anh đều không quan tâm! Anh chỉ cần biết hiện tại, ngay thời điểm này anh thích em, Tiểu Nghiêm cũng thích em là đủ!" Anh dùng chất giọng dịu dàng nhất nói với cô, anh hiện tại chỉ muốn bảo bọc che chở cho người phụ nữ của mình.
Nguyệt Tố Song bật khóc, anh càng đối xử tốt với cô như vậy, cô lại càng thấy mình không xứng đáng. Mặc dù cô đã ngăn cách trái tim mình bằng một bức tường kiên cố, nhưng anh vẫn cứ thế từ từ tiến đến gần, sưởi ấm nó bằng tình cảm của anh.
Tiểu Nghiêm lúc này thấy cô khóc cũng đau lòng, cậu bé chạy đến nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô kêu lên. "Mẹ xinh đẹp, đừng nghe những lời người xấu kia nói bậy, Tiểu Nghiêm và daddy đều rất thích người! Sau này nếu bọn họ còn dám đến đây, con sẽ bảo người thả chó ra, không để bọn họ có cơ hội đến gần mẹ đâu!"
Cậu bé bây giờ mở miệng đều gọi cô là mẹ, một câu cũng mẹ, mà hai câu cũng mẹ. Nguyệt Tố Song trong lòng như được an ủi, cô nhẹ mỉm cười đáp lời cậu bé. "Bảo bối nhỏ, cảm ơn con rất nhiều!"
Vương Nhất Trì bên ngoài vừa nói chuyện điện thoại xong, hắn đi vào vừa hay nhìn thấy ba người đã có thể cùng cười vui vẻ với nhau, trong lòng hắn cũng mừng thầm. Thật sự rất giống một gia đình, điều này Vương Nhất Trì phải công nhận.
"Xem ra mình không cần phải lấy vợ nữa rồi, tự do thật là thích! Bây giờ cháu nội có, mà con dâu cũng có rồi, ba mẹ sẽ không bắt mình phải lấy vợ nữa!" Hắn thích thú nói, đứa trẻ này vẫn còn rất ham chơi.
...
Sau khi đi chơi cùng Long Nhật Thiên thì Nguyệt Nhã Hoa cũng được đưa về nhà an toàn. Cô ta tay cầm túi hàng hiệu, bộ dáng tự hào bước vào trong nhà, mặt ngẩng cao lên tới trời.
"Nhã Hoa, con làm gì mà đi đến bây giờ mới về? Còn có người đưa con về là ai? Ta chưa gặp cậu ta bao giờ!" Nguyệt Hùng lên tiếng hỏi, ông ta không hài lòng về hành động của cô ta.
"Nói ra ba và mẹ đừng kinh ngạc, anh ấy là Long Nhật Thiên, là thiếu gia của Long gia dưới một người nhưng trên vạn người! Đặc biệt là anh ấy đã phải lòng con rồi, cho nên mới đến đưa con đi chơi!" Nguyệt Nhã Hoa bộ dáng kiêu ngạo đáp, cô ta bây giờ đã nghĩ bản thân mình là phượng hoàng rồi.
"Cái gì? Con nói có thật không, thiếu gia họ Long đã thích con à?" Tăng Thái Thụy hai mắt sáng rỡ, bà ấy vui mừng hỏi lại.
"Đúng vậy! Mẹ nhìn đi, tất cả những thứ này đều là anh ấy mua cho con, còn nói lần sau sẽ tặng con những món tốt hơn thế này!" Cô ta mỉm cười gật đầu trả lời, tâm trạng thật sự rất sung sướng.
"Toàn là đồ đắt tiền thôi, con gái mẹ cuối cùng cũng câu được cái mỏ vàng rồi!" Bà ta hãnh diện nói.