Nguyệt Tố Song lại thấy mình còn chẳng bằng một đứa trẻ năm tuổi, cô luôn nói muốn bảo vệ người mình yêu thương, nhưng cô lại không mạnh mẽ được. Từ trước đến nay cô luôn vô dụng và yếu đuối, có bị người khác khi dễ cũng chỉ biết âm thầm chịu đựng.
Cô làm như vậy cũng chỉ vì muốn có một cuộc sống êm đềm qua ngày mà thôi, quật cường chống đỡ, và muốn giữ lại cái tôi nhỏ bé còn sót lại. Nhưng kết quả thì thế nào? Nếu như không có Vương Kiên xuất hiện, anh bước vào cuộc sống của cô mà bảo vệ, thì cô chẳng là cái gì cả, chỉ là một con ngốc cho người người lao vào cắn xé.
Nghĩ đến đây cô lại thở dài, nhìn sang Tiểu Nghiêm cô lại nhớ con trai của mình nữa rồi. Nếu như cô có thể mạnh mẽ, con trai của cô có lẽ...
"Mẹ xinh đẹp, mẹ đang nghĩ cái gì vậy? Mẹ đừng lo lắng, sau này còn sẽ bảo vệ mẹ, con nhất định sẽ cường đại hơn daddy nhiều!" Cậu nhóc lúc này lại lao vào cô ôm chặt, miệng cười tủm tỉm nói.
Nguyệt Tố Song lại thấy có lỗi, cô cảm thấy thật không công bằng, khi cô mỗi ngày đều đem Tiểu Nghiêm ra làm vật thay thế cho con trai mình. Trong khi cậu nhóc lúc nào cũng mang đến cảm giác ấm áp cho cô, nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng hôn lên trán cậu bé một cái.
"Ừm, mẹ biết con làm được mà!" Cô nhẹ giọng nói, từ sâu trong trái tim lại vang lên những nhịp đập hạnh phúc.
Nguyệt Tố Song lúc này lại nhìn ra ngoài, hôm nay bầu trời rất đẹp, vả lại hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi như vậy, cô muốn mang Tiểu Nghiêm ra ngoài đi chơi cho khuây khoả.
"Bảo bối nhỏ, con muốn đi chơi không? Mẹ đưa con đi chơi nhé?" Cô ôm cậu nhóc hỏi.
"Đi chơi? Nếu đi chơi cùng mẹ thì con lúc nào cũng muốn!" Tiểu Nghiêm vui mừng đáp, được đi chơi với mẹ thì còn gì tuyệt hơn nữa.
"Được, vậy hôm nay mẹ sẽ đưa con đi chơi!" Nguyệt Tố Song hưng phấn nói, cô đứng lên đi về phòng ngủ chuẩn bị một chút đồ vật.
Ở đây Tiểu Nghiêm vui vẻ cười toe toét, cậu nhóc cũng chạy như bay lên phòng, muốn thay một bộ quần áo đáng yêu hơn. Lúc cậu bé thay đồ xong, liền mở cửa đi xuống, thì lại gặp ngay Vương Nhất Trì vừa về đến.
"Bảo bối, con muốn đi đâu vậy?" Hắn thắc mắc hỏi.
"Chú út, mẹ xinh đẹp hôm nay muốn dẫn con đi chơi đó!" Tiểu Nghiêm thích thú khoe với hắn.
"Đi chơi? Không được, như vậy thì chú phải đi cùng hai người, chuyện hôm qua không thể lại để xảy ra lần nữa được!" Vương Nhất Trì sợ chuyện ngày hôm qua lại xảy ra, vả lại Tiểu Nghiêm còn đang bị thương, cho nên hắn muốn đi theo.
"Khó khăn lắm con mới được đi chơi cùng mẹ, chú đừng đi theo có được không?" Tiểu Nghiêm phụng phịu đáp, cậu nhóc chỉ muốn có thời gian riêng tư với Nguyệt Tố Song mà thôi.
"Không được, chú nhất định phải theo cùng! Nếu như con và mẹ xinh đẹp lại bị người ta bắt nạt, thì daddy của con sẽ xé chú ra thành từng mảnh đó!" Hắn lắc đầu đáp.
Tiểu Nghiêm cũng không thể cãi lời hắn, đành phải để hắn muốn làm gì thì làm.
Hai mẹ con Nguyệt Tố Song vừa bước ra khỏi nhà, không khí đã vô cùng ngượng ngùng, theo sau họ còn có một đoàn vệ sĩ to cao vô cùng khoa trương. Nhìn thôi cũng đã thu hút rất nhiều người, đây chẳng giống đi chơi bình thường chút xíu nào.
"Vương nhị thiếu, như vậy có phải quá khoa trương rồi hay không?" Nguyệt Tố Song gượng gạo hỏi hắn.
"Không có đâu chị dâu, vì an toàn mà!" Vương Nhất Trì thản nhiên đáp, với hắn vệ sĩ đi cùng là quá bình thường.
Nguyệt Tố Song nói gì hắn cũng không nghe, cho nên đành phải để đoàn vệ sĩ kia đi cùng, nhưng bọn họ phải thay đồ bình thường, còn phải cách xa hai mẹ con một chút, như vậy mới không gây sự chú ý.
Thế là một đoàn người rời khỏi nhà, cùng theo đó là một hàng dài xe hơi sang trọng nối đuôi nhau khởi hành.
Nơi đầu tiên Nguyệt Tố Song đưa Tiểu Nghiêm đi chính là cửa hàng thời trang, cô muốn mua những bộ đồ ngủ dễ thương cho cậu bé, điều mà trước nay cô luôn muốn làm cho con trai mình.
"Bảo bối nhỏ, bộ đồ khủng long này rất hợp với con đó, thật đáng yêu!" Cô cầm lấy một bộ đồ hình thú ướm thử cho cậu bé, mỉm cười nói.
"Thật sao? Vậy con muốn mua nó!" Cậu nhóc thấy cô thích cũng mỉm cười đáp.
Nguyệt Tố Song cầm lấy thẻ thanh toán những bộ đồ đã chọn, lúc này nữ nhân viên còn tư vấn thêm cho cô.
"Thưa cô, bộ đồ ngủ này còn có kích cỡ dành cho ba và mẹ, cô có muốn mua hay không?"
"Hả? Chắc là không..." Nguyệt Tố Song ngạc nhiên, cô còn đang muốn từ chối, thì bên này Tiểu Nghiêm đã hào hứng nói.
"Mẹ xinh đẹp, chúng ta cũng mua cho mẹ và daddy một bộ đi, như vậy mới giống một gia đình!"
Thấy cậu bé thích như vậy, Nguyệt Tố Song cũng đành chiều theo, mà cô còn không chắc là Vương Kiên có muốn mặc bộ đồ ngủ trẻ con này hay không.
Sau khi mua quần áo xong, cô lại đưa Tiểu Nghiêm đến cửa hàng đồ chơi bên cạnh, mua cho cậu nhóc vài món đồ mà cậu thích. Số tiền bỏ ra cũng không ít, nhưng cậu nhóc vui với cô là quá đủ rồi.
"Bảo bối nhỏ, con có muốn đến khu vui chơi cho trẻ em hay không?" Ngồi trên xe, Nguyệt Tố Song lại hỏi.
Tiểu Nghiêm thật ra cũng đã vài lần đi đến khu vui chơi, những trò chơi này với cậu vô cùng tẻ nhạt,
nhưng vì là Nguyệt Tố Song đi cùng nên cậu rất muốn đến đó. "Vâng ạ!" Cậu nhóc ngoan ngoãn kêu lên.
Vừa đến khu vui chơi, cậu nhóc đã vội vàng kéo tay Nguyệt Tố Song đi vào trong. Quả nhiên nhìn mấy cái trò chơi ở đây đều tầm thường, nhưng dù vậy thì cậu bé vẫn là một đứa trẻ, tầm thường thì tầm thường nhưng cũng rất vui.
"Mẹ xinh đẹp, chúng ta lên đu quay lớn kia đi!" Thấy cái vòng quay trước mắt, cậu bé hớn hở nói.
Nguyệt Tố Song liền đi đến quầy vé, cô mua vé cho hai người đi vòng quay lớn. Nhìn từ trên cao nhìn xuống, Tiểu Nghiêm lại thấy thích vô cùng, cảm giác thật sự không tồi.
"Woa, ở đây còn có thể thấy được tập đoàn Vương thị này, mẹ xinh đẹp mau nhìn đi!" Trông thấy toà nhà cao của Vương thị, cậu nhóc vui vẻ reo lên.
"Đúng là đẹp thật!" Nguyệt Tố Song gật đầu đồng ý, lâu rồi cô chưa có khoảng thời gian thoải mái thế này.
Sau khi kết thúc các trò chơi ở đây, hai người lúc này cũng đã thấm mệt, Nguyệt Tố Song lại dẫn cậu nhóc đến một băng ghế trống ngồi nghỉ ngơi.
"Bảo bối nhỏ, kem của con đây!" Cô đưa cho cậu bé một hộp kem vani thơm ngon, rồi cả hai cùng nhau ngồi dưới tán cây lớn thưởng thức.
"Trời nóng thế này được ăn kem thật thích! Mẹ xinh đẹp, sau này mẹ có thể thường xuyên đưa con đi chơi được không?" Tiểu Nghiêm mong chờ nhìn cô hỏi.
"Dĩ nhiên rồi, nếu con thích mỗi tháng mẹ đều có thể đưa con đi chơi!" Cô gật đầu hứa với cậu nhóc.
Lúc này ở đằng xa, có một đôi mắt to tròn nhìn về phía hai mẹ con họ, là một cô gái nhỏ trạc tuổi Tiểu Nghiêm, cô bé mặc một chiếc váy màu hồng rất dễ thương. Như đang suy nghĩ cái gì, sau đó cô bé liền cầm lấy một quả dâu nhỏ trong hộp, lon ton chạy đến chỗ Nguyệt Tố Song.
"Tặng cậu này!" Cô bé chạy đến cầm lấy tay của Tiểu Nghiêm, mỉm cười ngây ngốc nhét quả dâu vào tay của cậu bé nói.
Cậu bé là lần đầu tiên gặp chuyện này, cậu nhíu mày nhìn cô bé trước mặt, rồi lại di chuyển đến quả dâu trên tay. Dù vẻ mặt thì ghét bỏ, nhưng cậu bé lại không hề vứt quả dâu đó đi.
Nguyệt Tố Song nhìn hai đứa trẻ lại phì cười, cô ghé sát tai của Tiểu Nghiêm thì thầm. "Bảo bối nhỏ, bạn gái này thích con mất rồi! Tiểu Nghiêm nhà ta vậy mà sắp có bạn gái, thật là giỏi quá đi, ai bảo con sinh ra lại đẹp trai và đáng yêu thế này cơ chứ?" Cô trêu chọc cậu nhóc.
Tiểu Nghiêm khẽ nhíu mày nhìn cô gái nhỏ gương mặt nhem nhuốc kia thấy có hơi bẩn, nhưng trông kỹ lại thì rất xinh xắn đáng yêu. Không hiểu cậu nhóc suy nghĩ cái gì, liền lấy ra trong túi một chai nước rửa tay nhỏ, đưa đến trước mặt cô bé.
Nguyệt Tố Song liễn vỗ tay lên trán, cậu nhóc này sao có thể đưa nước rửa tay cho con gái người ta chứ? Là đang ẩn ý chê cô bé kia bẩn sao?
Vương Nhất Trì ở đây cũng đen mặt, hắn thầm mắng cậu nhóc ngu ngốc, EQ này chắc là do thừa hưởng từ Vương Kiên rồi. Nhưng bình thường chẳng phải rất thông minh sao? Bây giờ trí thông minh sao lại tuột dốc không phanh như thế?
Đã không cảm ơn, không nắm tay con người ta thì thôi đi, lại còn đưa cho người ta chai nước khử trùng nữa cơ.
"Tay của cậu bẩn quá rồi, lần sau trước khi cầm thức ăn phải rửa sạch tay đi! Thứ này dùng rất đơn giản, chỉ cần cho một ít vào lòng bàn tay, xoa đều nó là được!" Tiểu Nghiêm không để ý đến sắc mặt của Nguyệt Tố Song và Vương Kiên, cậu bé nghiêm giọng nói, còn chỉ cho cô bé cách dùng.
"Ồ, là vậy sao? Lần sau mình sẽ chú ý hơn!" Cô gái nhỏ kia không hề tức giận, lại còn cẩn thận lắng nghe những lời căn dặn của Tiểu Nghiêm, rồi cầm lấy chai nước rửa tay làm theo từng bước.
Thấy cô bé nghe lời như vậy, cậu nhóc mũi phồng to, cảm thấy bản thân dường như rất có thành tựu. "Đúng rồi, cậu phải làm như vậy thì tay mới không có vi khuẩn!"
Đến đây Nguyệt Tố Song cũng cạn lời, cô chỉ còn biết cười trừ.
Nhưng Vương Nhất Trì sau một hồi quan sát, lại thấy hai đứa trẻ giống Nguyệt Tố Song và Vương Kiên, cứ như là phiên bản thu nhỏ của hai người. Một người bá đạo, nhưng EQ chỉ ở số không, còn một người thì lại ngốc nghếch, không phải rất giống sao?
"Nguyệt Tố Song, thật là trùng hợp mà, lại gặp cô ở đây nữa rồi!"
Mọi người còn đang vui vẻ, thì lại một lần nữa gặp Húc Tinh ở nơi này. Nguyệt Tố Song cũng không hiểu, làm thế nào mà mỗi nơi cô đến đều có thể gặp được những kẻ xấu xa này. Vả lại đây là một khu vui chơi cho trẻ em, sao hắn cũng có thể xuất hiện ở đây chứ?