Trông thấy Húc Tinh đứng ở trước mặt giễu cợt châm chọc mình, Nguyệt Tố Song khẽ nhíu mày lại không hài lòng. Cô không muốn mất thời gian với những kẻ đê tiện như hắn, nên tính toán muốn cùng Tiểu Nghiêm rời khỏi công viên.
"Bảo bối nhỏ, trời sắp tối rồi, chúng ta về chuẩn bị bữa tối cho mọi người thôi!" Cô bế Tiểu Nghiêm lên, nhẹ giọng nói với cậu nhóc.
"Tiểu công chúa nhỏ à, tạm biệt nhé!" Nguyệt Tố Song lại mỉm cười nhìn cô bé nhỏ kia vẫy tay tạm biệt.
Sau đó cô ôm Tiểu Nghiêm đi về hướng xe hơi đang đỗ, nhưng tên Húc Tinh lại âm hồn bất tán, không muốn buông tha cho cô. Có lẽ là vì chuyện bị Nguyệt Nhã Hoa cắm sừng, cho nên muốn tìm cô để gây sự đây mà.
"Nguyệt Tố Song, cô đi đâu vậy? Là sợ tôi nói cái gì không phải với cô sao?" Hắn bước lên chặn đường cô lại, nhếch môi khiêu khích nói.
"Nhưng mà cô thì có gì tốt đẹp để tôi nói xấu đâu? Đẻ thuê bán con này, lên giường với đàn ông, có chuyện kinh tởm nào là cô chưa từng làm chứ? Cô nghĩ sao, nếu tôi nói chuyện này cho Vương Kiên và những người họ Vương kia biết đây?" Húc Tinh tiến đến gần, hắn ghé sát tai cô nói nhỏ, còn khẽ thổi hơi nóng vào tai cô.
Nguyệt Tố Song thở mạnh tức giận, cô nhanh chóng đứa tay đẩy mạnh hắn ra, rồi trừng mắt nhìn hắn gằn giọng. "Húc Tinh, anh bây giờ trông thật giống một kẻ bại trận thảm hại đấy! Bị vị hôn thê cắm sừng thì thôi đi, còn có thể mặt dày mày dạn đi kiếm chuyện với tôi à? Anh mình ốc còn chẳng mang nổi, lại muốn lo chuyện giùm tôi? Thật khiến người ta cảm thấy thương hại mà! Hiện tại anh chẳng khác nào một con cá, đang cố vùng vẫy khi bị người ta bắt lên bờ làm thịt cả!"
Bị Nguyệt Nhã Hoa cắm sừng chính là sự sỉ nhục với hắn và gia đình, vậy mà bây giờ còn bị Nguyệt Tố Song mang ra châm chọc. Đối với hắn cô chỉ là một chiếc giày bẩn thỉu không đáng giá một xu, làm sao có thể đứng trước mặt hắn tác oai tác quái.
"Mẹ xinh đẹp, lúc nãy mẹ trông ngầu như daddy vậy?" Tiểu Nghiêm vui vẻ ôm chầm lấy cô khen ngợi.
Nguyệt Tố Song thấy hắn có vẻ như gặp đả kích rồi, cô lạnh lùng bế Tiểu Nghiêm lướt qua người hắn. Loại người đê tiện, đã vậy lại còn là tra nam vô liên sỉ như hắn, cô thấy rất mất thời gian khi nói chuyện cùng, tốt nhất là tránh đi cho thật xa.
"Khốn kiếp, con khốn đứng lại ngay!" Húc Tinh lúc này tức giận quay lại muốn đuổi theo cho cô một bạt tay, nhưng người hắn gặp trước mặt lại là Vương Nhất Trì. Lúc nãy là hắn sơ sót rồi, sao có thể không để ý đến nhị thiếu gia họ Vương này chứ?
"Làm sao? Húc đại thiếu gia ngươi muốn ai đứng lại đây?" Vương Nhất Trì gương mặt âm lãnh, hắn lạnh giọng lên tiếng hỏi.
"Không, không có!" Húc Tinh ngay lập tức lui về phía sau, một câu cũng không dám nói thêm nữa.
Nhưng cho dù là vậy thì Vương Nhất Trì dường như cũng không muốn tha cho hắn ta. Hắn ghét nhất là những tên đàn ông đã vô dụng, lại còn chuyên gia đi tìm phụ nữ bắt nạt, loại người như vậy cần phải dạy dỗ nhiều hơn.
Chỉ thấy Vương Nhất Trì khẽ mỉm cười, lập tức từ phía sau mười tên vệ sĩ trong thường phục xuất hiện, ai nấy đều cao to hớn Húc Tình nhiều. "Tôi có thể nghĩ là Húc đại tổng tài của chúng ta bị đánh đến nghiện rồi đi, vậy thì tôi sẽ giúp anh gãi ngứa!" Vương Nhất Trì nhẹ phất tay, dứt lời nhưng tên vệ sĩ kia đã lao nhanh về phía Húc Tinh.
Công viên rộng lớn chỉ còn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của hắn, cùng với âm thanh đấm đá liên hoàn. Húc Tinh dù đau đớn nhưng không thể làm được gì ngoài nằm yên chịu trận, hắn không đánh lại đám người này, mà cho dù có đánh lại cũng không dám đánh.
"Được rồi, lần này đến đây thôi! Sắp đến giờ cơm tối rồi, tôi phải về nhà ăn cơm chị dâu nấu đây! Tạm thời tha cho hắn đi, hôm khác lại chào hỏi một chút!" Lúc này Vương Nhất Trì ra lệnh dừng lại.
Đám vệ sĩ cũng dừng tay không đánh nữa, rồi bọn họ nhanh chóng lên xe về biệt thự.
Húc Tinh nằm dưới đất với cơ thê bê bết máu, mặt hắn bị đánh đến sưng to. Hắn căm thù nhìn theo đoàn xe của Nguyệt Tố Song, không ngừng chửi mắng bọn họ. "Những gì tụi bây đã làm với tao, một chút tao cũng sẽ không quên đâu, lũ chó tụi bây hãy chờ đó! Còn có Nguyệt Tố Song, một ngày không xa tao sẽ khiến mày phải quỳ xuống cầu xin tao!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến run cả người.
Hắn nói thì có vẻ to mồm đấy, nhưng làm được hay không lại là chuyện khác. Hiện tại Húc thị đang đứng trên bờ vực phá sản, hắn bây giờ sắp từ đại thiếu gia nhà họ Húc trở thành kẻ vô danh rồi, còn có thể hại ai được nữa đây?
Nhưng hắn không chấp nhận nhìn thấy Nguyệt Tố Song sống tốt hơn mình, với hắn một người phụ nữ như cô không có quyền được yêu thương và hạnh phúc.
Cô chỉ xứng đáng để hắn chà đạp, khinh rẻ mà thôi, nghĩ đến nhan sắc hiện tại của cô, hắn lại có chút thèm thuồng. Mặc dù Nguyệt Tố Song là do hắn ruồng bỏ, nhưng hắn là tra nam chính hiệu, vẫn luôn có ý định muốn chiếm đoạt cô làm của riêng. Cưới cô về thì hắn không muốn, bởi vì hắn ngại cô đã lên giường với đàn ông khác bị vấy bẩn rồi, nhưng để cô làm bạn tình ấm giường thì cũng không tồi chút nào.
Khi nghĩ đến việc Nguyệt
Tố Song và Vương Kiên có quan hệ mờ ám, thì ý nghĩ muốn độc chiếm cô lại dâng lên mạnh mẽ. Hắn nghĩ cô hiện tại chỉ là được Vương Kiên bao nuôi mà thôi, bây giờ cô còn có chút giá trị, sau khi chơi chán anh sẽ vứt cô như một chiếc giày rách nát.
"Khoan đã, cô ta còn giá trị?" Nghĩ đến đây trong đầu hắn liên tưởng đến một âm mưu hèn hạ khác, khoé môi hắn bất chợt cong lên. Ngay lúc này khi Nguyệt Tố Song còn giá trị, Húc Tinh muốn lợi dụng cô để trục lợi từ Vương Kiên.
...
Buổi tối quay về nhà, Tiểu Nghiêm đã chạy nhanh vào trong tìm Vương Kiên kể lại chuyện lúc nãy.
"Daddy, hôm nay lại có người xấu đến tìm mẹ xinh đẹp để gây chuyện nữa, nhưng mà sau đó ông chú đó đã bị chút út xử đẹp rồi!" Cậu nhóc nhào vào lòng anh, gương mặt vô cùng vui vẻ.
"Vậy sao? Xem ra chú út của con làm rất tốt!" Anh gật đầu hài lòng nói.
Nói như vậy thôi, nhưng trong đầu anh lại suy nghĩ khác, Nguyệt Tố Song cứ liên tục gặp chuyện cũng làm cho anh lo lắng. Vậy nên anh phải dặn dò Vương Nhất Trì sắp xếp cho người bảo vệ cô, như vậy anh mới yên tâm được.
Nhìn hai cha con vui vẻ như vậy, Nguyệt Tố Song thấy rất ấm áp, không biết từ bao giờ cô đã xem nơi này giống như nhà của mình rồi. Cô nhanh chóng đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa cơm tối, vẫn là những món ăn khiến người khác không thể nào dừng đũa được, mà tài nấu nướng này đều do người mẹ đáng thương của cô chỉ dạy.
Sau bữa cơm, cô cũng nhận luôn trách nhiệm tắm rửa cho Tiểu Nghiêm, vì cậu nhóc muốn như vậy. Lúc đầu Vương Kiên không đồng ý, vì cậu nhóc này đã có thể tự tắm được rồi, nhưng thấy con trai cứ nằng nặc đòi cho bằng được, anh cũng mềm lòng.
Trong phòng tắm, Nguyệt Tố Song cẩn thận lấy xà bông gội đầu cho Tiểu Nghiêm, mà cậu nhóc lại nghịch ngợm làm bắn nước tung toé lên người cô. "Bảo bối nhỏ, đừng nghịch nữa!" Cô xoa xoa mái tóc ngắn của cậu nhóc nói.
"Xin lỗi, mẹ xinh đẹp!" Lúc này cậu nhóc mới ngoan ngoãn nghe lời, không tiếp tục nghịch nước nữa.
Tắm rửa cho cậu nhóc xong xuôi, thì quần áo của Nguyệt Tố Song cũng đã ướt mem, cô bế cậu ra ngoài để thay quần áo. Vừa ra khỏi cửa phòng đã thấy Vương Kiên đang ngồi trên giường nhìn hai người, điều này làm cô có chút không quen.
Lúc này ánh mắt của Vương Kiên lại đặt trên người của cô, lấp ló sau chiếc áo sơ mi bị ướt là bầu ngực căng tròn. Hô hấp của anh bây giờ có chút không thông, yết hầu lên xuống không ngừng, chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn cô anh lại có cảm giác này nữa.
"Daddy, người vào đây làm cái gì vậy?" Tiểu Nghiêm thấy hai người ngại ngùng liền lên tiếng hỏi.
"Mang cho con vài quyển truyện mới thôi, không còn chuyện gì nữa thì daddy ra ngoài trước đây!" Vương Kiên lúc này mới giật mình đáp, để tránh phát sinh tình huống ngại ngùng, anh nhanh chóng đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại anh vội vàng đưa tay lên che đi gương mặt đỏ bừng của mình, suýt chút nữa thì lộ ra trước mặt Nguyệt Tố Song mất rồi.
Nguyệt Tố Song sau khi dỗ Tiểu Nghiêm ngủ rồi thì cô cũng đi tắm, sau đó cô lại mang máy tính xuống phòng khách làm việc, vì sợ bản thân ồn cậu nhóc không ngủ được.
"Vẫn còn làm việc sao? Bây giờ cũng trễ lắm rồi mà, em không đi ngủ đi?" Vương Kiên đêm nay cũng trằn trọc, anh không ngủ nổi nên muốn xuống lầu uống chút rượu.
"À, sắp xong rồi, làm xong tôi đi ngủ ngay mà! Tôi có làm phiền anh sao?" Nguyệt Tố Song lắc đầu đáp.
"Không có, em cứ làm đi!" Vương Kiên lại một lần nữa bị dáng vẻ trong chiếc váy ngủ của cô đánh úp, anh cảm thấy nóng trong người nên muốn ra ngoài hóng gió.
Nguyệt Tố Song cũng không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng quay lại làm việc, dù hai mắt hiện tại sắp không mở lên nổi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc Vương Kiên quay lại thì đã thấy Nguyệt Tố Song nằm dài trên bàn, không biết đã ngủ từ khi nào.
"Cái cô gái ngốc này, sao lại nằm ngủ ở đây?" Anh thở dài nói, rồi đi đến gấp máy tính của cô lại.
Nhìn cô gái trước mặt đang ngủ mà không có chút phòng bị nào, dục vọng của anh lại nhen nhóm. Vương Kiên nhìn cô thật lâu, sau đó anh nhẹ nhàng cúi người xuống thấp, hôn lên môi cô. Anh cũng không nhớ đây là lần thứ mấy mình hôn trộm cô rồi, nhưng mỗi một lần lại mang một cảm giác khác nhau.
"Thật mềm!" Dù nụ hôn này chẳng thế nào giúp anh thoả mãn, nhưng nó cũng làm dịu được cảm giác sục sôi bên trong anh.