- Này, anh nín đi.Cô bối rối không biết làm thế nào, từ nãy giờ anh khóc 30 phút rồi không thấy mệt sao, cô cũng đến chịu…- Hu hu, có giỏi thì em nhảy sông tiếp đi.Anh vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, cô nhìn thấy như vậy có chút buồn cười, máu giang hồ lại nổi lên, muốn trêu chọc anh một chút.- Được rồi, nếu anh muốn trở lại với cô ta thì cứ việc, tôi chiều theo ý anh. Nói rồi cô vờ đứng dậy, tiến tới bờ sông, giả làm động tác nhảy xuống, nói thật là ai nhìn vào cũng biết là giả, chỉ có anh ngây thơ mới bị cô lừa thôi mà.- Này, con điên kia, để cho anh ăn vạ một lần cũng không được hả.- Không.Vừa nói dứt lời cô đã bị anh nhém thẳng vào xe.- May cho em, ngày mai là đám cưới, nếu không anh cũng không ngại mà làm ở đây đâu.Cô khẽ rùng mình một cái, anh là người nói được làm được, suy nghĩ cho thân thể mình một lúc cô mới ngừng lại việc trêu chọc anh.Sau một lúc bị anh giảng giải cho một trận, cô mới nhận ra là tai mình sắp điếc tới nơi rồi.- Xin lỗi, thật sự em không biết…Có ai đó không nói gì nhưng nước mắt vẫn chảy, nhìn anh lúng ta lúng túng lau nước mắt cô bật cười thành tiếng, rút giấy ra lau mặt cho anh…- Em xin lỗi, lần này là lỗi của em, đừng khóc nữa.- Tuyết quá đáng lắm…- Được được, nín đi mà lái xe kìa.Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, người đàn ông này có lẽ là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô.Sáng hôm sau.- Tuyết, dậy dậy, ngay.Cô bực mình đạp cho tên phá giấc ngủ của mình một cái, cả tối làm việc chính sự chưa đủ mệt hay sao, bây giờ còn thức cô dậy vào sáng sớm như thế này.Anh bị cô đá thì tức lắm, nhất quyết lôi cô dậy cho bằng được, hôm nay cô phải lên lễ đường mà vẫn ngủ được, đáng lẽ phải hồi hộp, lo lắng như những người khác chứ.- Dậy ngay, em không định chuẩn bị sao, hôm nay chúng ta đám cưới mà. Đầu anh cọ cọ vào tay cô, nghe từ đám cưới thì cô tỉnh luôn, liền bật dậy. Chả thèm ngó ngàng đến người ta mà chạy vào phòng vệ sinh luôn, anh ngơ ngác ngồi đó. Mặt trông đến thảm.- Em..em…- Anh tránh ra xem nào, đáng