Editor: Phong Lữ
***
Từ trước đến nay Ân Thiếu Trình chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn, anh đẩy mạnh ghế dựa ra, đi nhanh về phía hai người. Hai người đàn ông đang nói chuyện, một người còn muốn gọi nhân viên phục vụ đến, hỏi chuyện đổ nước sôi vừa rồi.
Ân Thiếu Trình đi tới, cánh tay khoác lên vai người đàn ông kia: "Có phải trong lòng cậu luôn nhớ đến lời tôi đã nói với cậu, giới thiệu cho cậu một cô bạn gái?"
Vẻ mặt Đường Minh Lục không chút thay đổi nhìn anh: "Không rảnh nói chuyện này với cậu."
"Không phải chỉ là chuyện nhỏ sao? Thế nào, còn muốn tự mình giải quyết?"
Ân Thiếu Trình nhìn người đàn ông bên cạnh Đường Minh Lục: "Tứ ca, anh đừng nói với tôi người bị thương hôm nay là người phụ nữ của anh đấy nhé."
Những người này còn đang nói chuyện, Chử Đồng cũng ngồi không yên, cô len lén cầm lấy túi xách, định lặng lẽ đi ra từ phía sau. Chắc chắn có cửa sau, bằng không cũng có thể trốn trong nhà vệ sinh nữ. Cô đứng người lên một chút, không dám di chuyển nhiều, hai chân cẩn thận đẩy cái ghế phía sau, vất vả lắm mới tạo được một khe hở, chân trái vừa nhích ra một bước, Ân Thiếu Trình lắm mồm kia liền lên tiếng: "Em gái, em định đi đâu?"
6
Từ lúc nào cô thành em gái anh ta vậy?
Chử Đồng cũng không ngẩng đầu lên, dứt khoát ngồi trở lại, đã đến thì đến luôn đi.
Ân Thiếu Trình kéo Đường Minh Lục: "Đi, vừa ăn vừa nói, Tứ ca, không chê thì đi cùng đi?"
Đường Minh Lục gọi Giản Trì Hoài, Giản Trì Hoài đi cuối cùng, xa xa liền trông thấy Chử Đồng nằm bò trên bàn, hai chiếc đũa để bên trong nổi lẩu. Mấy người họ đi đến trước mặt, Ân Thiếu Trình vừa nhìn chỉ có bốn chỗ ngồi, vậy thì ngồi thế nào?
Anh đẩy Đường Minh Lục ngồi vào bên cạnh Chử Đồng, sau đó nói với Giản Trì Hoài: "Tứ ca, ngồi đi?"
Cái này gọi là chuyện gì?
Mi mắt Chử Đồng hạ xuống, Ân Thiếu Trình bắt đầu giới thiệu: "Đường Minh Lục, đây là em gái tớ, tên là Chử Đồng, là nhà báo."
1
Người đàn ông đối với lời giới thiệu của Ân Thiếu Trình trước nay quen thuộc chỉ cười nhạt, nhưng tốt xấu gì cũng phải nể mặt, anh xoay người, lúc này mới nhìn Chử Đồng.
Chử Đồng cũng không ngại không chào hỏi, cô cũng nhìn lại anh: "Xin chào."
Đường Minh Lục bỗng nhiên bị nhìn lại bằng một đôi trắng đen rõ ràng, Chử Đồng cũng không trang điểm nhiều, mày liễu điển hình, miệng anh đào nhỏ, đặc biệt làn da non mềm, trơn nhẵn như thứ nước đậu hũ trơn láng tốt nhất trên đời.
4
Ân Thiếu Trình thấy đắc ý khi nhìn thấy vẻ dao động trong mắt Đường Minh Lục.
"Chử Đồng, đây là một người anh em của anh, Đường Minh Lục, cha họ Đường, mẹ họ Lục, vì vậy mà có cái tên này."
8
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Minh Lục vươn tay nhẹ nắm lấy tay Chử Đồng: "Chào em."
Anh vừa buông tay, lòng bàn tay lưu lại xúc cảm lần đầu tiên anh có loại tham luyến này, người con gái này, ngay cả bàn tay cũng mềm mại như vậy, huống chi là...
2
Một màn này rơi vào trong mắt Giản Trì Hoài, Ân Thiếu Trình ngồi bên cạnh cũng không có ý dừng lại: "Người này chắc em cũng biết? Gọi là Tứ ca, người con gái nào muốn vào giới giải trí cũng phải nịnh bợ anh ấy, em là nhà báo, hẳn là biết ba chữ quy tắc ngầm này chứ?"
21
Khóe miệng Chử Đồng khẽ co giật, cũng không nhìn Giản Trì Hoài lấy một cái, càng không thể chủ động chào hỏi cùng anh.
Ân Thiếu Trình cầm đũa lên: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."
"Tôi không ăn những thứ người khác đã chạm qua." Khi Giản Trì Hoài nói ra những lời này, Chử Đồng mới vừa lấy đũa vớt đồ ăn từ trong nồi lẩu ra. Bầu không khí không tránh khỏi trở nên lúng túng, lúc này tầm mắt cô mới hướng về phía người đàn ông đối diện. Giản Trì Hoài nhìn đi chỗ khác, vắt chân dài lên, bộ dạng không đem cô để vào trong mắt.
Chử Đồng đặt thẳng đũa xuống: "Cậu chủ Ân, tôi còn có bài phỏng vấn, tôi đi trước."
1
Ân Thiếu Trình cười khẽ, chuyên gia phá đám như vậy sao có thể nói đi là đi.
1
"Hẳn là em muốn phỏng vấn người phụ trách ở đây? Ông chủ cũng ở đây, em còn muốn đi đâu?"
Chử Đồng không còn lý do để đứng lên, Ân Thiếu Trình gọi nhân viên phục vụ: "Đem nồi lẩu và toàn bộ thức ăn đổi đi, mang những món ngon nhất lên."
"Vâng."
Đường Minh Lục nhìn Chử Đồng ở bên cạnh, anh không đoán ra tuổi của cô, vẻ mặt non nớt, hẳn là không quá hai mươi.
1
"Em là nhà báo?"
"Đúng vậy."
"Tòa soạn nào?"
Chử Đồng chống lại tầm mắt của anh, đôi con ngươi nở ra nụ cười yếu ớt: "Sẽ không phải ông chủ Đường muốn lấy lòng tôi đấy chứ?"
Đường Minh Lục nghe vậy, lại cười lớn, cơ thể anh dựa sát về phía sau, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Chử Đồng.
"Nếu như tôi nói muốn, tôi có thể chứ?"
4
"Tôi đây khuyên anh chính là tiết kiệm một chút đi, ăn nhiều lẩu của anh, tôi cũng phải trả tiền."
"Loại tin này, nhiều không nhiều, thiếu một cũng không ít."
Chử Đồng khẽ giương cằm: "Nhưng mà nhân viên của ông chủ Đường hằng ngày rèn luyện rất tệ, một hai câu tranh cãi đơn giản là có thể đổ nước sôi hủy dung mạo người ta, nhất thời trong lòng thoải mái, có nghĩ tới chuyện nửa đời sau của cô gái đó đã bị hủy hoại hay không?"
Đường Minh Lục không lên tiếng, ánh mắt của Ân Thiếu Trình hỡ hững, xem ra bệnh cũ của Chử Đồng lại tái phát.
1
Tay phải Giản Trì Hoài đặt trên bàn ăn, trông thấy một màn này, thật là hứng thú, ý cười nơi khóe mắt gần như giấu không được. Ân Thiếu Trình này lại bắt chó đi cày xen vào việc người khác!
Đang lúc Giản Trì Hoài còn ngấm ngầm đắc ý, anh lại nghe được Đường Minh Lục mở miệng lần nữa: "Tính cách của cô Chử như vậy, tôi rất thích!"
5
Đầu ngón trỏ của Ân Thiếu Trình đặt tại cánh môi khẽ vuốt. Người phục vụ đem thay nồi lẩu, lại mang không ít nguyên liệu tươi sống đến. Đường Minh Lục vẻ mặt khôi ngô, hàng ngày chăm chỉ rèn luyện, bình thường mắt nhìn của anh rất cao. Có rất ít phụ nữ lọt vào trong mắt anh, nói trắng ra, chính là kiêu ngạo, mà không phải chỉ có một chút kiêu ngạo.
"Theo cô Chử, tôi kế tiếp nên làm thế nào?"
"Trước tiên phải an ủi nạn nhân, bồi thường và xin lỗi phải đều như nhau, hơn nữa phải phối hợp với cảnh sát, tôi tin ông chủ Đường không phải là người keo kiệt, phí trị liệu sau này cũng không phải con số nhỏ, quán lẩu này của anh trước đây cũng từng được lên kênh món ăn ngon? Ông chủ Đường, anh tội gì vì nhỏ mà mất lớn, có đúng không?" Khi cô nói ra những lời này, rõ ràng mạch lạc, mà lại là những câu có lý.
Ân Thiếu Trình nhìn Đường Minh Lục chằm chằm, lại có thể trông thấy anh gật đầu, thật hiếm thấy nha.
"Đúng, bất luận lúc đầu ra sao, phải chấp nhận hậu quả mới đúng là thương nhân."
Ân Thiếu Trình thấy hai người lại có thể trò chuyện sôi nổi như vậy, lại xen vào: "Nhìn hai người nói chuyện kìa, tôi và Tứ ca cứ như hai cái bóng đèn vậy."
Giản Trì Hoài nghe vậy, vẻ mặt càng thêm trầm xuống: "Ân Thiếu Trình, anh mới là bóng đèn."
22
"Tôi vốn là như vậy, được chưa?" Ân Thiếu Trình như cười như không nhìn về phía Giản Trì Hoài: "Hôm nay vốn là dẫn Chử Đồng đến xem mặt, Tứ ca, sao lại vừa khéo như vậy nhỉ, anh cũng ở đây?"
"Là tớ hẹn." Đường Minh Lục một bên đổ nước trái cây vào cái ly của Chử Đồng, một bên trò chuyện cùng Ân Thiếu Trình: "Phòng quản lý gọi điện, nói người bị thương là một diễn viên, tớ hỏi một câu, hóa ra là người của Dịch Sưu, cho nên tớ và Tứ ca cùng nhau qua xem."
"Diễn viên à? Quan hệ cũng không tầm thường nha." Ân Thiếu Trình chế nhạo.
Ngón tay thon dài của Giản Trì Hoài cầm bao thuốc lá lên ngắm nghía.
"Ân Thiếu Trình, cô gái này tôi đã gặp qua, không phải trước đây anh mãnh liệt theo đuổi người ta à? Sao bây giờ lại giới thiệu cho người khác?"
Đường Minh Lục đưa mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt, vẻ mặt khó hiểu, mang theo sự tò mò. Ân Thiếu Trình thầm nghĩ Giản Trì Hoài này cũng thật là tuyệt nha, nhưng Ân Thiếu Trình anh bao nhiêu năm nay cũng không phải dạng dễ đối phó, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Chẳng phải không đuổi được sao? Người ta không thích lăng nhăng, cho nên tôi và Tứ ca anh đều không thích hợp."
Giản Trì Hoài cười lạnh, Chử Đồng ngồi bên cạnh, không nhìn vẻ mặt của hai người, cô mở điện thoại di động, gửi những hình ảnh chụp được ngày hôm nay cho đồng nghiệp, để tránh bị người khác nhanh chân đi trước, thời gian phát tin cũng không thể quá muộn. Chử Đồng kể tóm tắt mọi chuyện cho đối phương.
Ân Thiếu Trình thấy cô cúi đầu không ngừng đánh chữ, liền có chút không vui: "Chử Đồng, cô biết thời gian của ba chúng tôi quý báu cỡ nào không?"
Chử Đồng vẫn không ngẩng đầu lên: "Các anh cứ ăn trước đi, tôi ăn no rồi, không cần chờ tôi."
Nắm tay của Đường Minh Lục đặt vào lưng ghế Chử Đồng, cơ thể nghiêng về phía trước, Ân Thiếu Trình trông thấy vậy, khoái chí cười: "Cô chính là điên cuồng làm việc."
"Tôi thích làm việc điên cuồng." Đường Minh Lục tự nhiên tiếp lời: "Phụ nữ nên có sự nghiệp của chính mình, tiền kiếm được dù ít hay nhiều, nhưng có thể chứng minh bản thân mình vẫn còn giá trị để tồn tại."
Sau khi Chử Đồng ấn nút gửi liền ngẩng đầu, lại không ngờ Đường Minh Lục ở gần mình như thế, cô giật mình lùi về phía sau. Đường Minh Lục tự nhiên ngồi thẳng dậy, lên tiếng nói với Ân Thiếu Trình ở trước mặt.
Hai ngón tay Giản Trì Hoài nắm chặt bao thuốc lá, khói thuốc không ngừng lướt qua mặt, phát ra âm thanh không lớn không nhỏ. Chử Đồng liếc nhìn qua khuôn mặt của Giản Trì Hoài, trông thấy sắc mặt người đàn ông u ám, biểu tình như một khối băng lạnh lẽo. Cô đặt điện thoại trên bàn, nếu Đường Minh Lục đã không biết quan hệ giữa cô và Giản Trì Hoài, vậy có thể khẳng định quan hệ giữa bọn họ cũng chưa đến mức quá tốt.
Nhân viên ở bên cạnh phục vụ, Ân Thiếu Trình đề nghị: "Lưu lại số điện thoại đi, sau này tiện liện lạc."
Đường Minh Lục lấy điện thoại di động ra, hỏi Chử Đồng: "Số điện thoại của cô là...?"
Chuyện này vẫn là thực đi chứ? Nhưng người ta còn chưa nói rõ là muốn qua lại, cứ mờ mịt cự tuyệt như vậy, trái lại có vẻ hẹp hòi, cô thoải mái đọc số điện thoại. Sau khi Đường Minh Lục lưu lại, đẩy cho cô một số điện thoại: "Đây là số của tôi."
Chử Đồng gật đầu một cái, cất điện thoại vào trong túi. Ngồi ở phía đối diện, Giản Trì Hoài nắm tay đặt trên đầu gối, ngón tay thon dài không dấu vết siết chặt lại, cô lại có thể cứ đưa số điện thoại cho một người đàn ông xa lạ như vậy?
14
Ánh mắt Ân Thiếu Trình dời ra ngoài cửa sổ một chút, trông thấy một nhà ba người đi thoáng qua, trong ngực người đàn ông là một bé gái khoảng sáu tháng, con bé đang ngon giấc ghé vào đầu vai của ba mình, trên người khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, rất đáng yêu. Ân Thiếu Trình bừng tỉnh, ngực như bị ai mạnh mẽ đâm cho một nhát, đau đến dường như khó có thể hít thở, anh hít sâu một hơi, muốn xoa dịu trái tim một chút. Anh thu lại tầm mắt, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Giản Trì Hoài nghiêng nghiêng nhìn người phụ nữ ở trước mặt, sắc mặt cô tốt lên không ít so với trước kia. Anh cũng không nhìn thấy sự chán chường ở Chử Đồng. Cô vẫn đeo chiếc ba lô trên lưng như trước, chạy tới chạy lui lấy tin tức ở Tây Thành, xem ra, cuộc sống của cô phong phú như vậy, cũng sẽ không nghĩ đến anh!
Ân Thiếu Trình cười nhạt, anh cũng không biết rõ chuyện Giản Trì Hoài và Chử Đồng ly hôn, chỉ là lờ mờ nghe được tin này. Anh biết, còn có thể vì sao chứ?
Phụ nữ bên cạnh Giản Trì Hoài, đâu chỉ có ba nghìn mỹ nữ, trong cái vòng tròn luẩn quẩn này, có khả năng sạch sẽ đến bao giờ?
Chuyện vượt quá giới hạn như vậy, Ân Thiếu Trình đã sớm biết!
"Giản Tứ ca, anh cứ nhìn chằm chằm em gái tôi như vậy, cũng có hứng thú sao?"
Giản Trì Hoài không kiêng dè cố định tầm mắt trên khuôn mặt Chử Đồng. Đường Minh Lục nâng chén trà lên, đây là loại đặc biệt trong quán của anh, trước khi gọi món, mỗi bàn đều tặng một bình trà ngon.
Môi mỏng của anh mân mê chén trà, ánh mắt sáng như đuốc nhìn về phía Giản Trì Hoài ở đối diện. Giản Trì Hoài cười khẽ, chỉ là không rõ hàm ý bên trong nụ cười kia: "Tôi và cô ấy, có quen biết."
"Phải không?" Ân Thiếu Trình làm ra vẻ giật mình: "Quan hệ thế nào hả?"
Chử Đồng nắm chặt chiếc đũa trong tay, cô cũng hiếu kỳ, nghĩ xem anh sẽ giới thiệu quan hệ giữa cô và