Editor: Phong Lữ
***
Chử Nguyệt Tinh hoảng hốt: "Hai người, làm gì vậy?"
Cố Thanh Hồi buông cánh tay của Chử Đồng ra. "Cơ thể cô ấy có chút không thoải mái."
"Không sao chứ?" Chử Nguyệt Tinh ân cần tiến đến, Cố Thanh Hồi nới lỏng tay, đi đến trước mặt Chử Nguyệt Tinh, chỉ dặn dò cô hai câu đơn giản: "Yên tâm, không có việc gì."
Chử Nguyệt Tinh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lo sợ chăm chú nhìn về phía Giản Trì Hoài. Chử Đồng đứng ở cửa, Giản Trì Hoài đứng lên đi về phía trước, còn chưa kịp đến trước mặt Chử Đồng, chân cô đã nhấc lên muốn trở về phòng, bàn tay to lớn của người đàn ông bắt lấy tay cô.
"Đi đâu về?"
"Chạy tin." Chử Đồng lơ đãng trả lời.
Một tay Giản Trì Hoài ôm lấy bả vai cô kéo cô lên trước, Chử Đồng theo lực của anh tiến về phía trước, anh mở cửa phòng ngủ đem cô nhét vào, Chử Đồng bước đi lảo đảo, xoay người nhìn anh.
"Xem anh kìa, nổi nóng cái gì?"
"Em còn mở miệng ra hỏi?"
Chử Đồng gạt những sợi tóc trên gò má của cô ra. "Không phải là do trông thấy bác sĩ Cố dìu em đấy chứ? Bụng dạ hẹp hòi."
Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi trầm xuống, năng lực phản ứng của cô không chậm, vẫn còn có chút ít chỉ số thông minh, ít nhất không giả ngây giả ngô với anh.
"Nếu anh không nhìn lầm, thế kia không phải dìu, mà là ôm."
"Anh ấy là anh rể em."
"Anh ta và chị em còn chưa kết hôn."
1
Chử Đồng hừ lạnh: "Trước sau gì chẳng thế."
"Ai biết được, thời tiết không thể dự báo bão táp..."
1
Chử Đồng tiến lên hai bước, lấy tay che miệng Giản Trì Hoài. "Không cho phép anh nói như vậy, chị em vất vả lắm mới có được hạnh phúc, sống chết bọn họ cũng phải kết hôn, vui vẻ hạnh phúc cả một đời."
Giản Trì Hoài hạ mi mắt, kéo tay của cô xuống, Chử Đồng không chịu buông, môi mỏng của anh dứt khoát mở... Chử Đồng nhảy dựng lên, rụt tay lại.
"Anh cắn em."
"Anh cắn em, dù gì em cũng không thể làm gì anh."
Chử Đồng ngán ngẩm chà bàn tay ẩm ướt, tâm tình suy sụp. "Giản Trì Hoài, em mệt."
"Không phải chỉ một tin tức thôi sao, vả lại, người cũng tìm được rồi."
Chử Đồng nâng mi mắt nặng trĩu lên nhìn về phía Giản Trì Hoài, bỗng nhiên cô tiến lên, hai tay xuyên qua thắt lưng Giản Trì Hoài, gắt gao ôm lấy anh, quai hàm tinh xảo gác trên đầu vai Giản Trì Hoài.
"Quyến Quyến mới tám tuổi, người đúng là đã trở về, nhưng lại bị lấy mất một quả thận."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay Giản Trì Hoài nhẹ nhàng xoa nắn lưng cô, dùng sức áp sát cô vào trong ngực mình. "Nếu mệt mỏi, vậy nghỉ ngơi cho tốt là được."
"Em trông thấy cái sẹo kia trên thắt lưng của con bé, một đường thật dài, trên làn da trắng nõn trơn bóng của con bé, như là chân rết dài..."
"Được rồi." Bàn tay Giản Trì Hoài khẽ vò đầu Chử Đồng. "Đừng nói nữa, cũng đừng nghĩ nữa."
"Lúc ấy em còn nghĩ đến chị, nghĩ đến rất nhiều đứa trẻ bị lừa gạt, anh nói xem, sao bọn họ có thể ra tay như thế được chứ?" Giọng nói Chử Đồng nặng trĩu, cô đem khuôn mặt chôn trong cần cổ của Giản Trì Hoài, cô nhón mũi chân. "Giản Trì Hoài, anh đồng ý không."
"Đồng ý cái gì?" Hai tay anh siết chặt thắt lưng của cô, phần lưng chống lên cánh cửa.
"Để em điều tra rõ đường dây mua bán thận đã."
"Em điên rồi phải không?"
Hai tay người đàn ông nắm lấy thắt lưng cô, định đẩy cô ra, nhưng cánh tay Chử Đồng quấn chặt lấy cần cổ Giản Trì Hoài, giống như hai nhánh dây leo, hai tay cô càng lúc càng dùng sức.
"Em không điên, em biết lúc trước đều là anh nói qua loa lấy lệ với em, anh không mở miệng nói, em vĩnh viễn cũng không khai thác được tính chất thật của bản tin. Giản Trì Hoài, anh đồng ý với em, nếu em không thể tiếp tục bài báo này, cả đời em sẽ không được an tâm."
"Chử Đồng, anh có thể dung túng em hết thảy, duy chỉ chuyện này là không được." Giản Trì Hoài chỉ biết, cô đang ôm ấp chắc chắn không phải là chuyện tốt.
"Nếu bọn họ đã có thể ngang nhiên càn rỡ như vậy, tuyệt đối không phải do một hai người làm, Tây Thành còn có cảnh sát, không cần đến em ra mặt."
"Em là người làm truyền thông, vạch trần chân tướng sự thật là nghĩa vụ của em."
14
Giản Trì Hoài tùy ý ôm lấy cô: "Anh thấy là lá gan của em mập đến chảy mỡ ra rồi."
3
Chử Đồng vẫn như trước duy trì tư thế kia. "Có lẽ rất nhiều người sẽ cho rằng, mua và bán thận, đó là mối quan hệ lần lượt giữa người tình và kẻ nguyện, thậm chí còn cảm thấy rằng pháp luật cũng quản không được, bởi vì đó là cung cấp bộ phận thân thể một cách tình nguyện. Nhưng cái loại như chợ đen này, chính là từ những người này phát sinh ra, dựa trên lợi ích của người trung gian có thể nghĩ, khi cung thấp hơn cầu, bọn họ sẽ tìm những người xung quanh. Quyến Quyến cũng không phải ngoại lệ, bọn chúng đã nhắm vào trẻ em rồi, Giản Trì Hoài, em nhất định phải làm chút gì đó mới được."
Từ trên cao người đàn ông chăm chú nhìn cô. "Phóng viên biểu dương chính nghĩa, thêm một mình em cũng không nhiều hơn, mà thiếu em cũng chẳng ít đi."
"Anh rõ ràng đã từng đồng ý với em."
"Đồng ý với em điều gì?" Giản Trì Hoài hỏi vặn lại.
Chử Đồng đón lấy ánh nhìn của anh, có chút do dự, nhưng vẫn cứ mở miệng: "Anh nói, bối cảnh của kẻ khác không bằng anh, sau khi em trở về với anh, Dịch Sưu chính là chỗ dựa vững chắc nhất của em, em có thể làm tin em muốn làm, cho dù chuyện anh, kể cả của Dịch Sưu, anh đừng nói là anh chưa từng nói như vậy đấy?"
"Anh đã từng nói." Khóe miệng Giản Trì Hoài khẽ mím lại, bắt đầu những cơn sóng phức tạp.
"Vậy vì sao anh lại phản đối?"
Giản Trì Hoài mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay Chử Đồng. "Điều kiện là, em phải theo anh quay về, hôm nay em trở về Bán Đảo Hào Môn, ngày mai anh sẽ không can thiệp vào việc em điều tra đường dây mua bán thận, anh nói được làm được!"
"Thật sao?"
"Anh có thể lừa kẻ khác, nhưng sẽ không lừa em."
Trong chớp mắt đôi mắt của Chử Đồng lóe sáng. "Được, khi em muốn dùng người, anh cũng phải thông qua."
"Duyệt." Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên: "Ngày mai em sẽ bắt đầu điều tra?"
"Phải."
"Tốt lắm, đêm nay em phải theo anh trở về."
Chử Đồng vừa nghĩ đến, trong bụng liền muốn nuốt lời: "Hôm khác được không?"
"Cũng được, khi nào trở về, khi ấy chuyên đề là của em."
2
---
Trong phòng khách, Cố Thanh Hồi nắm hai tay ngồi bên cạnh Chử Nguyệt Tinh, Chử Nguyệt Tinh dè dặt hỏi: "Em thấy sắc mặt Đồng Đồng không được tốt, có phải xảy ra chuyện gì không?"
"Đứa bé mất tích tìm được rồi, nhưng bị thương."
"Nghiêm trọng không?"
Đương nhiên Cố Thanh Hồi không dám nói thật với cô: "Cũng không đến nỗi nào, đã báo cảnh sát với gọi cấp cứu, 120 đã đưa con bé đi bệnh viện."
---
Trong phòng, Giản Trì Hoài xoay người, mở cửa đi ra ngoài, Chử Đồng đuổi theo sau anh. "Anh đi đâu?"
Lý Tịnh Hương đem thức ăn đã hâm lại xong lấy ra. "Trì Hoài, ăn cơm tối thôi."
Giản Trì Hoài đi đến trước bàn ăn. "Mẹ, ăn cơm tối xong, con và Chử Đồng trở về Bán Đảo Hào Môn."
Lý Tịnh Hương ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: "Được được, đợi mẹ thu dọn hành lý cho nó ngay đây."
Hai tay Chử Đồng chống lên bàn ăn, nhưng lời nói đều là cô nói ra, cô muốn đổi ý, vậy chuyện cô muốn làm kia chắc chắn chỉ có thể bỏ dở. Chử Nguyệt Tinh từ trên sô pha đứng dậy. "Em gái của chị, sao lại đồng ý trở về rồi?"
"Anh ấy hăm dọa em." Chử Đồng chỉ chỉ Giản Trì Hoài.
Chử Nguyệt Tinh cười khẽ: "Sao lại hăm dọa em?"
"Em muốn điều tra tin tức về đường dây mua bán thận, anh ấy không đồng ý, trừ phi em cùng anh ấy trở về..."
Lời Chử Đồng còn chưa nhả ra hết, cũng đã cảm thấy hối hận, quả nhiên, người đầu tiên thốt lên là Chử Nguyệt Tinh: "Cái gì? Em muốn điều tra đường dây mua bán thận? Em ngại bản thân mình sống đủ rồi có phải không?"
Cố Thanh Hồi khẽ nâng tầm mắt, hướng mắt nhìn về phía Chử Đồng. "Loại chuyện này, một cô gái hẳn là nên trốn xa đi một chút."
"Không sao, hiện tại tôi không chỉ có một người." Chử Đồng không thể làm gì khác hơn đành phải an ủi bọn họ, muốn cố gắng hết sức để họ mở rộng tấm lòng. "Giản Trì Hoài cũng đồng ý rồi."
Hai tay Lý Tịnh Hương lau nhẹ xung quanh túi, trong lòng bà cũng lo lắng muốn chết, nhưng Giản Trì Hoài đứng ở đây, bà không dám trách mắng nặng nề hơn, chỉ dè dặt hỏi: "Trì Hoài, có thể xảy ra chuyện gì hệ trọng không?"
"Mẹ, mẹ yên tâm, về phương diện làm việc cô ấy không dựa theo khuôn phép, nhưng còn có con, con có chừng có mực."
Chử Đồng vốn định tranh luận vài câu, lại không nghĩ rằng Lý Tịnh Hương lại chấp nhận chuyện này: "Quả thực, có con nói như vậy, mẹ cũng an tâm hơn."
Chử Nguyệt Tinh giữ chặt cánh tay của em gái. "Đồng Đồng, em như vậy làm chị rất lo lắng..."
"Chị, em có làm chuyện gì to tát đâu, chỉ theo dõi rồi đưa tin mà thôi, dựa vào năng lực của em, em còn có khả năng gì hả?"
Bàn tay Cố Thanh Hồi xoay trở lại rơi xuống trên vai Chử Nguyệt Tinh, không dấu vết nhẹ nắm lấy, giọng nói anh ấm áp khuyên giải: "Yên tâm đi, Chử Đồng cũng không phải con nít."
"Đúng vậy." Chử Đồng vỗ vỗ bàn tay Chử Nguyệt Tinh. "Chị à, đừng lo cho em, chỉ cần phụ trách yêu thương anh rể là được, em cũng lớn rồi."
Lý Tịnh Hương quay lại phòng Chử Đồng, không quá lâu, đem theo một cái va li lớn ra.
"Mẹ cũng thu dọn xong rồi."
"Mẹ, con ở đây không được hoan nghênh như vậy sao?"
"Con cũng kết hôn rồi, không cần phải đến đây chen chúc một chỗ với mọi người."
Ăn xong cơm tối, Chử Đồng muốn nói chuyện cùng Cố Thanh Hồi, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Cô hai ba bước ra mở cửa, lại trông thấy tài xế của Giản Trì Hoài đứng ngoài cửa.
"Bà chủ, tôi đến lấy hành lý giúp cô."
Chử Đồng ngoái đầu nhìn Giản Trì Hoài, sắc mặt cô khẽ thay đổi. "Em còn chưa nói bây giờ trở về mà."
Lý Tịnh Hương giúp cô xách vali da ra cửa, nói tiếng làm phiền, tài xế nhận lấy hành lý đứng ở bên ngoài.
"Tôi đợi bà chủ."
Chử Đồng xem đồng hồ, cũng không còn sớm, cô quay lại nhìn người đàn ông đang một bộ chuyện không liên quan đến mình. "Anh cố ý để anh ta lên đây thúc giục em, đúng không?"
"Không có." Giản Trì Hoài không thừa nhận, anh đứng lên, bóng dáng thon dài được ngọn đèn kéo dài vô tận. "Chỉ là anh chưa bao giờ giúp người khác mang vali, đây là công việc của anh ta, em cần phải khen ngợi."
Chử Đồng trở lại trước bàn ăn, cầm lấy túi của mình. "Ba, mẹ, con đi đây."
"Đi đi." Chử Cát Bằng thậm chí còn xua tay.
Tài xế mang theo vali đến cửa thang máy, Chử Đồng ra khỏi nhà, cánh tay Giản Trì Hoài hướng về phía thắt lưng cô quơ một cái, dùng tay mình mang cô đi về phía trước. Hai người ngồi vào sau xe, sau khi trở lại Bán Đảo Hào Môn, tài xế giúp cô mở cửa. "Bà chủ, đến rồi."
Chử Đồng xuống xe, chôn chân giữa cảnh quan bụi cỏ ngọn đèn phát ra những tia sáng màu sắc không đồng đều, một đôi chân thon dài ngăn lại ánh sáng này. Giản Trì Hoài đứng bên cạnh cô, bóng cây lắc lư, ánh trăng tựa như đọng trên đầu ngọn cây, Chử Đồng thu lại tinh thần.
"Đi thôi."
Một chân đạp lên cánh cửa màu đen, Chử Đồng cởi giày đi vào trong, Giản Trì Hoài kéo lấy cánh tay cô. "Đợi một chút, chân lạnh."
Anh mở một cánh cửa tủ giày màu đen ra, cầm một đôi dép lê đặt xuống cạnh chân cô, Chử Đồng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hoa văn xung quanh dép lê, môi cô động đậy, giọng nói có phần run rẩy: "Em cho rằng em đi rồi, những thứ này anh sẽ cho người khác vứt đi."
"Trong đầu anh luôn ấp ủ sớm muộn cũng có ngày em quay trở về, cho nên đồ của em vẫn là của em, còn nguyên như em sắp xếp." Giản Trì Hoài thấy cô đứng không nhúc nhích. "Anh sẽ không giúp em xỏ dép đâu, tự mình xỏ đi."
Chử Đồng đặt đôi chân mình vào trong, bước chân cô thoải mái đi vào phía trong, bên trong phòng khách to lớn vắng vẻ, Giản Trì Hoài tiến lên, hai tay ôm lấy thắt lưng đem cô nhấc lên. Chử Đồng thét chói tai: "Bỏ em xuống, có người, có người."
"Không có ai." Giản Trì Hoài ôm lấy cô đi lên lầu. "Biết em về, hôm nay anh cho họ nghỉ rồi."
"Không đúng." Chử Đồng vỗ tay anh. "Không phải em tạm thời đáp ứng anh quay trở về sao?"
Tới lầu hai, Chử Đồng giãy giụa muốn xuống, cô quay đầu nhìn Giản Trì Hoài. "Khi