Editor: E.l.f
***
Cố Thanh Hồi nhấc vỉ nướng. Giản Trì Hoài ở bên cạnh liếc nhìn sang rồi đi tìm chỗ khác sạch sẽ ngồi xuống. Chử Đồng giúp Cố Thanh Hồi lấy đồ nướng ra xong xuôi rồi đi tới, ngồi xổm trước mặt Giản Trì Hoài: "Anh ngồi thảnh thơi ghê nhỉ?"
"Không có việc cho anh làm." Anh đáp lại như lẽ dĩ nhiên.
"Giúp mọi người nhóm lửa đi, hoặc tự tìm việc khác."
Giản Trì Hoài nhướn mày: "Em mời anh tới đây chơi nên anh mới tới, chứ thực ra anh đâu có thích mấy kiểu này."
Chử Đồng chỉ tay vào mặt anh, á khẩu không trả lời được. Cô đứng dậy, tức tối xoay người đi về phía Cố Thanh Hồi. Lấy mực ra khỏi túi, xiên vào que, cô chợt hỏi: "Bác sĩ Cố, à không, anh rể, anh chắc là chị gái em không sao đấy chứ?"
Cố Thanh Hồi chuyên chú bắt tay vào chuẩn bị. "Chị gái em vô tình tìm được một cuốn nhật ký trước kia, nhìn thấy cái tên Đoàn Lại Hoằng, cho nên tâm trạng hai ngày nay hơi kém thôi, không sao đâu."
"Cái tên Đoàn Lại Hoằng kia đúng là âm hồn bất tán." Chử Đồng nghiến răng nghiến lợi. Cô bỏ mấy thứ trong tay xuống, đi tới bờ sông.
2
"Chị, lại đây cùng nướng đồ với bọn em nhé?"
"Không cần, chị muốn ngồi đây thêm chút nữa."
Chử Đồng cũng ngồi xuống. "Em đã nghe anh rể nói rồi. Chị, chị đừng buồn nữa, Đoàn Lại Hằng thật sự không đáng để chị buồn bã đâu."
Chử Nguyệt Tinh lắc đầu. Tâm trạng cô khá kém, hai tay ôm lấy đầu gối, gục mặt: "Chỉ là chị đột nhiên cảm giác được, như vậy rất không có ý nghĩa."
Chử Đồng sửng sốt: "Chị à, chị đừng nói như vậy. Chị còn có bác sĩ Cố, hai người rất xứng đôi, tương lai của hai người còn dài mà."
"Phải không?" Chử Nguyệt Tinh hỏi lại.
Cô liên tục thở dài, viền mắt ửng đỏ: "Chị đã từng yêu một người sâu đậm đến vậy, yêu đến mức dám buông bỏ tất cả chỉ vì người đó, để rồi đến cuối cùng người đau nhất, chịu nhiều thương tổn nhất lại chính là bản thân mình. Gieo gió thì gặt bão, quả không sai! Em bảo, chị làm sao có thể xứng đôi với Thanh Hồi được đây? Chị thiếu một quả tận, sức khoẻ kém, đầu óc lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không tỉnh táo. Đồng Đồng, nếu chị ở bên Thanh Hồi, chẳng phải sẽ làm liên luỵ tới hạnh phúc của anh ấy sao?"
"Chị, chị nói bậy bạ cái gì đó?" Chử Đồng gắt lên, ôm lấy bả vai chị mình, giảng giải: "Chị này, chị và bác sĩ Cố đã thật tâm yêu nhau, xác định sự ràng buộc giữa hai người là tình yêu chứ không phải thương hại. Chỉ cần hai người bước về phía trước một bước, quá khứ phía sau sẽ chỉ còn là con đường bằng phẳng. Khi chị nói với cả nhà về quyết định của mình, chị đã rất quyết tâm nghĩ về tương lai cơ mà. Đã như vậy, một Đoàn Lại Hoằng thì có là gì? Cái tên ấy đã thuộc về quá khứ từ lâu rồi, bây giờ anh ta chẳng còn liên quan gì tới cuộc sống và hạnh phúc sau này của chị nữa."
Chử Nguyệt Tinh miễn cưỡng nở nụ cười: "Ừ, em nói đúng, chị không sao. Em quay lại giúp mọi người đi."
"Chị em mình cùng đi."
Giản Trì Hoài nhất quyết không chịu làm gì, Chử Đồng không yên tâm về Chử Nguyệt Tinh nên bám dinh lấy chị mình, cho nên mọi việc đều đổ dồn vào Cố Thanh Hồi. May mà anh làm tốt, đảm đương hết thảy từ nhóm lửa đến nướng đồ ăn, không tốn sức chút nào. Đồ nướng được dọn lên, cả mấy người cùng ngồi xuống. Giản Trì Hoài nhìn mấy xiên nướng đen thui, cổ họng như mắc nghẹn lại.
Chử Đồng đưa cho anh một cái bánh nướng: "Anh ăn cái này đi."
Cố Thanh Hồi đem một xâu mực nướng cho Chử Nguyệt Tinh. "Em thích ăn cái này đúng không? Nào, ăn đi."
"Cảm ơn anh." Chử Nguyệt Tinh nhận lấy.
1
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Hồi lại thay cô rót đồ uống: "Anh biết em không ăn được cay nên có dùng mấy loại gia vị của New Orleans, em ăn thấy sao?"
"Ngon lắm."
Cố Thanh Hồi phục vụ Chử Nguyệt Tinh rất chu đáo. Thấy tay cô bẩn, anh liền rút khăn giấy lau cho cô.
Chử Đồng quan sát tất cả, cô biết, Cố Thanh Hồi thật lòng yêu thương chị gái cô, điều này không thể chối cãi.
Thức ăn không đủ, Cố Thanh Hồi đứng dậy đi làm thêm một ít, Chử Đồng cũng ra giúp anh. Chử Nguyệt Tình lau sạch sẽ hai tay, cũng đứng dậy. "Chị đi vệ sinh một lát, lát nữa sẽ ra giúp mọi người."
"Được."
Chử Đồng cùng Cố Thanh Hồi nướng thêm đồ ăn. Giản Trì Hoài nhướn mày nhìn hai người vừa làm vừa cười nói tíu tít, trong lòng khó chịu.
4
Chử Nguyệt Tinh quay lại đứng từ xa nhìn bộ dạng Cố Thanh Hồi và Chử Đồng bận rộn. Cô giơ tay che mắt, ánh nắng xuyên qua kẽ tay chiếu vào, tạo nên những mảng sáng không đồng nhất trên khuôn mặt cô.
Cô chợt nghĩ, con người đều đáng hài lòng với cuộc sống tốt đẹp của mình. Cố Thanh Hồi có điều kiện tốt như vậy, nếu không gặp cô, chắc chắn cuộc sống của anh sẽ còn tươi đẹp hơn.
Thế nhưng anh lại yêu cô, cô cảm thấy mình không hề xứng ở bên cạnh anh ấy. Cô đã từng dốc hết lòng mình yêu Đoàn Lại Hoằng, trao cả trái tim cho anh ta, tuy đã là chuyện của quá khứ, nhưng cô biết, dẫu có mở cửa lòng mình một lần nữa, đón nhận Cố Thanh Hồi thì trái tim cô vẫn từng rỉ máu, không còn sạch sẽ như lúc ban đầu. Hơn nữa, sức khoẻ cô không tốt, cơ thể cũng không được đầy đủ, thử hỏi làm sao cô ở bên cạnh anh?
Chử Nguyệt Tinh thẫn thờ bước tới bờ sông. Gợn sóng trên mặt hồ dập dờn, cộng thêm ánh mặt trời chiếu xuống làm cô chói mắt. Cô bỗng tưởng tượng ra vô số bàn tay trên mặt nước vẫy cô, như muốn kéo cô xuống. Cô biết, mình sống trên cõi đời này chính là một loại tội nghiệt, chỉ có nhảy xuống đó mới có thể giải thoát.
Cô như con rối vô hồn, ngây ngốc quay đầu nhìn về phía bên kia. Không biết Chử Đồng đang nói gì với Cố Thanh Hồi mà khiến anh cười rất vui vẻ. Bất giác cô cũng mỉm cười. Thanh Hồi, có lẽ anh hợp với một cô gái khác như Chử Đồng hơn em. . .
Cô đã nhảy xuống như thế nào? Không biết, bản thân cô không có cảm giác. Nước sông lành lạnh vây lấy cô, cả người cô cứng ngắc. dần chìm xuống.
"Có ai không, có người rơi xuống sông, mau cứu người..."
Chử Nguyệt Tinh nghe thấy tiếng người hô cứu, hai tay lập tức đập loạn xạ lên mặt nước, nước tràn vào đầy khoang miệng khiến cô bị sặc, hô hấp khó khăn. Cô không thể kêu được tiếng nào, bỗng chốc cô nhận ra, hoá ra ranh giới giữa sự sống và cái chết lại gần đến thế, chỉ một chút nữa thôi, bàn tay cô sẽ chạm được vào Thần Chết.
Chử Đồng và Cố Thanh Hồi cũng nghe thấy tiếng kêu cứu. Chử Đồng vừa mới ngẩng đầu, Cố Thanh Hồi đã ném mạnh đồ trong tay xuống đất.
1
Cô giật mình: "Anh rể, anh làm sao vậy!"
"Anh cũng không biết." Cố Thanh Hồi rảo bước thật nhanh: "Không hiểu sao anh bỗng thấy bất an..."
Giản Trì Hoài đứng bật dậy, cùng họ chạy về phía bờ sông. Cố Thanh Hồi nhìn thấy Chử Nguyệt Tinh đang vùng vẫy dưới nước, không chút do dự liền nhảy xuống: "Nguyệt Tinh!"
Chử Đồng thấy rõ người dưới nước, tim bỗng đập dồn dập, còn chưa kịp nhảy xuống đã bị người phía sau ôm chặt lấy. Giản Trì Hoài nói với cô: "Đừng gây thêm phiền phức nữa!"
Hốc mắt Chử Đồng nóng lên, nước mắt lăn xuống hai gò má: "Đó là chị em, em phải cứu chị ấy!"
Giản Trì Hoài cởi áo khoác, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói pha chút trách cứ: "Em định xuống đó rồi chết luôn đấy à? Để anh đi, em xuống lại khiến người khác mất công tìm cách cứu em nữa."
"Anh..." Chử Đồng lo lắng: "Nhất định phải cứu được chị ấy."
Giản Trì Hoài nhìn sâu vào mắt cô: "Được."
Chử Đồng đứng lại, nhìn Giản Trì Hoài nhảy xuống nước. Chử Nguyệt Tinh cạn kiệt sức lực, thôi vùng vẫy, cả người bắt đầu chìm nghỉm. Chử Đồng hét lên: "Chị!"
Cố Thanh Hồi ra sức ngoi lên, kéo Chử Nguyệt Tinh.
"Nguyệt Tinh, cố gắng nào, đừng sợ!" Anh cố gắng kéo cô vào bờ, nhưng lúc này cô đã ngất đi, không còn chút sức, không tài nào nhúc nhích được.
Giản Trì Hoài cũng bơi lại gần, giúp Cố Thanh Hồi cứu cô. Hai người cùng khóc vai cô, kéo về phía trước nhưng vẫn không thể rời khỏi vị trí hiện tại.
Giản Trì Hoài lau mặt: "Có lẽ chân cô ấy vướng phải cái gì ở dưới rồi." Vừa dứt lời, anh lập tức lặn xuống.
Đứng trên bờ, Chử Đồng lại càng sốt ruột. Giản Trì Hoài lặn xuống, sờ theo chân Chử Nguyệt Tinh đi xuống, thì ra chân cô vướng vào một cây thuỷ sinh. Anh cố gắng gỡ ra, Cố Thanh Hồi cuối cùng cũng có thể kéo được cô về phía trước, chờ Giản Trì Hoài ngoi lên, hai người cùng đưa Chử Nguyệt Tinh vào bờ.
Cả ba người vừa lên đến bờ, Chử Đồng đã sán lại, giúp sức kéo Chử Nguyệt Tinh lên nằm trên bờ.
Cố Thanh Hồi sốt ruột vỗ má Chử Nguyệt Tinh: "Nguyệt Tinh, Nguyệt Tinh? Em có thấy anh nói không? Trả lời anh đi."
Chử Nguyệt Tinh chưa tỉnh lại, ý thức vẫn còn mơ hồ. Cố Thanh Hồi đặt hai tay lên ngực cô, bắt đầu xoa bóp tim cho cô: "Nguyệt Tinh, em đừng làm anh sợ, mau tỉnh lại đi mà!"
Chử Đồng ngơ ngác ngồi ở một bên, Giản Trì Hoài ôm cô vào lòng. Cô vẫn không rời mắt khỏi chị gái. Cố Thanh Hồi luôn miệng gọi to, Chử Đồng chưa từng trông thấy nah như thế bao giờ, lòng xót xa: "Chị, chị tỉnh lại đi. Nguyệt Tinh!"
Chử Nguyệt Tinh ra sức ho khan, Cố Thanh Hồi thấy vậy liền nâng cô lên, để đầu cô dựa vào lồng ngực mình. Chử Nguyệt Tinh che miệng không ngừng ho, anh lại nhè nhẹ vỗ lưng cô. Cuối cùng cô cũng mở mắt, chầm chậm đảo mắt nhìn từng người.
Mặt Chử Đồng tràn nước mắt: "Chị, chị làm sao vậy?"
Bên cạnh có không ít người đứng xem, không ngừng chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. Giản Trì Hoài lấy áo khoác phủ lên người Chử Nguyệt Tinh, cô không ngừng run rẩy. Cố Thanh Hồi ôm lấy cô đi về phía xe bên lề đường, Giản Trì Hoài cũng ôm Chử Đồng đi phía sau.
Bốn người quay về nhà họ Chử, Lý Tịnh Hương và Chử Cát Bằng đang đi bán hoa quả. Chử Đồng dìu Chử Nguyệt Tình đi tắm, đổi bộ quần áo sạch sẽ. Vừa mở cửa liền trông thấy Cố Thanh Hồi đang chờ bên ngoài, cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Giản Trì Hoài đứng bên cạnh.
Ánh mắt Cố Thanh Hồi đầy sự lo lắng, đưa tay ôm lấy Chử Nguyệt Tinh. Giản Trì Hoài trông thấy Chử Đồng, nhíu mày: "Người em ướt cả rồi, mau đi tắm đi."
Chử Đồng không còn tâm trạng tắm rửa, chỉ lấy khăn lau khô người rồi thay quần áo. Vừa tới trước cửa phòng Chử Nguyệ Tinh, cô đã nghe thấy tiếng chị mình khóc nức nở. Vội vàng đẩy cửa đi vào, Cố Thanh Hồi đang ngồi ở mép giường, ôm Chử Nguyệt Tình vào lòng. Cô chợt đứng lại, Cố Thanh Hồi đang hỏi chị cô vấn đề mà cô thắc mắc: "Tại sao em phải làm như vậy?"
Chử Nguyệt Tinh vẫn chưa ngừng khóc. Lòng Chử Đồng như bị ai bóp nghẹt, vội rảo bước tới bên giường: "Chị, chị đã quên mất những gì chị em mình cùng nói rồi phải không? Chị nói chị muốn tiếp tục sống thật tốt, bắt đầu lại từ đầu để giữ chặt lấy hạnh phúc của riêng mình, nhưng hôm nay vì sao. . ."
Cố Thanh Hồi ôm ghì lấy bả vai Chử Nguyệt Tinh, hồi lâu mới nghe cô nghẹn ngào: "Chị... Chị không muốn lại giống như ngày ấy, mất đi thứ mà mình trân trọng. Chị sẽ chịu không nổi."
"Mất cái gì?" Cố Thanh Hồi buồn bã: "Chúng ta đã rất vất vả mới có được ngày hôm nay, em còn sợ mất cái gì nữa?"
"Em sợ mất anh, thật sự rất sợ."
"Sao em lại nghĩ linh tinh thế?" Cố Thanh Hồi ôm chặt người phụ nữ trong ngực. "Anh vẫn ở đây, trước kia, bây giờ hay sau này đều vậy, vĩnh viễn không rời bỏ em."
"Thanh Hồi, ở chung với anh lâu như vậy, em rất tự ti. Em không hoàn hảo, không xứng với anh. Em rất sợ, một ngày nào đó, anh mệt mỏi với tình yêu này rồi rời bỏ em, không ngoảnh đầu lại. Đến lúc ấy, có lẽ em sẽ chết mất. Em đã lún quá sâu rồi, không thể dứt ra được."
"Em không cần phải sợ. Anh chắc chắn sẽ không rời xa em, em không cần phải sợ nữa."
"Thật không?" Chử Nguyệt Tinh nắm tay anh. "Anh sẽ không bao giờ rời xa em chứ?"
"Ừ, anh chắc chắn!" Giọng điệu Cố Thanh Hồi cực kỳ kiên định, Chử Đồng ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm. Ánh mắt anh luôn mang vẻ thâm sâu, khó đoán thường thấy, nhưng lúc này ánh mắt ấy lại trong veo,