Editor: Lữ
***
Giản Trì Hoài nghe Chử Đồng nói xong, khẽ cười thành tiếng.
Trong mắt Chử Đồng cất giấu sự bất an.
"Sao anh lại cười?"
"Cái gì gọi là, anh ấy phải là người tốt?" Giản Trì Hoài kéo tay của cô xuống, ngón tay vòng đi vòng lại trên mu bàn tay của cô.
"Em nói cho anh biết, sao em lại yêu cầu anh ta phải là người tốt, nhất định không được xảy ra chuyện gì?"
Chử Đồng nín thinh không trả lời được, ánh mắt Giản Trì Hoài đối diện với cô, ánh mắt rất sâu, sâu lắm, tựa hồ như muốn đi thẳng vào lòng cô.
Chử Đồng không có cách nào lảng tránh, chỉ có thể miễn cưỡng cười gượng một tiếng: "Em nghĩ, nhất định là em suy nghĩ nhiều thôi, nếu đã xác định không phải là Cố Thanh Hồi, anh ấy nhất định là người tốt."
Bàn tay còn lại của Giản Trì Hoài rơi xuống thắt lưng của Chử Đồng.
"Có một cách, có thể khiến mọi người vĩnh viễn là người tốt, nếu như vậy, em không cần phải nghi ngờ người bên cạnh mà cảm thấy khó chịu nữa."
"Cách gì?" Chử Đồng vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ, ánh mắt lộ ra sự mong ngóng.
"Ngừng điều tra, vĩnh viễn không đụng vào nữa, tư liệu đã có được, em sẽ giúp em niêm phong cất vào kho toàn bộ."
Tia sáng trong mắt Chử Đồng từng chút một biến mất, trong đầu ong ong.
"Không, không được."
"Tại sao lại không được?"
"Em. . ."
Giản Trì Hoài nắm lấy bả vai của cô, xoay cô lại đối diện với mình, nếu có thể thuyết phục cô, đương nhiên Giản Trì Hoài không hy vọng cô sẽ đụng vào.
"Thật ra, mỗi người đều có những thời điểm đáng sợ nhất, em sợ sẽ điều tra ra người có mối quan hệ với em, giống như bác sĩ, sợ có một ngày người mình phải cứu sống là thân nhân của mình vậy. Nếu đã sợ hãi, vậy thì đừng tiếp tục nữa, anh đã sớm nói với em, người khác bị thương, không liên quan đến em, em là nhà báo, sẽ không bao giờ thiếu tin tức, không cần thiết phải theo đuổi riêng điều này."
"Giản Trì Hoài, hôm nay em vừa gặp một đứa bé gái còn rất nhỏ, mới vài ba tuổi. Cơ thể trắng nõn, tóc vừa đen lại bóng, xinh đẹp đến mức có thể đi làm diễn viên nhí. Lần đầu tiên em nhìn thấy, liền cảm thấy đặc biệt yêu quí. Trong phút chốc, thậm chí em còn có một loạt suy nghĩ, em muốn, sau này em cũng sẽ sinh một đứa con gái, cũng sẽ xinh đẹp như vậy. . ."
Giản Trì Hoài nghe cô nói vậy, bỗng nhiên mềm lòng, ngày thường Chử Đồng không bao giờ chủ động thảo luận chuyện con cái cùng anh. Trái tim Giản Trì Hoài cũng mau chóng tan ra.
"Tất nhiên, kết tinh của chúng ta đương nhiên phải xinh đẹp rồi, con bé sẽ là công chúa nhỏ của anh."
Lời này lọt vào trong tai Chử Đồng, không chỉ là xúc động, loại chua xót đó biến thành một cây kim đang chui vào ngực cô, thoạt đầu, chỉ là hờ hững châm chích một hai lần, nghe tới hai chữ công chúa của Giản Trì Hoài, cây kim kia liền hung hăng đâm mạnh.
"Đúng vậy, một đứa bé xinh đẹp, trông khỏe mạnh, mặc quần áo đẹp mới tinh, chỉ bằng mắt trần, anh vĩnh viễn sẽ không biết, con bé thiếu mất một quả thận."
Bàn tay của Giản Trì Hoài đặt trên thắt lưng của cô thu hẹp dần, trông thấy Chử Đồng dằn vặt như vậy, anh đau lòng, người đàn ông đưa tay nhéo nhéo mặt cô.
"Nếu em đã sớm xác định được mục tiêu, chuyện khác, suy nghĩ nhiều làm gì? Nếu không có liên quan, vậy thì hay rồi, nếu quả thật liên lụy đến người bên cạnh, vậy cũng là do bọn họ gây tội thì phải chịu tội. Hôm nay em đa sầu đa cảm quá, vốn chỉ là chuyện không có căn cứ, hơn nữa sự nghi ngờ này, em cũng gạt đi rồi, phải không?"
Được nghe anh nói như vậy, cô liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Ừm, Cố Thanh Hồi là bác sĩ, anh ấy sẽ không làm ra những chuyện như thế."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Trì Hoài nhếch miệng, ý cười sâu xa.
"Đúng vậy, em phân tích đúng lắm."
Chử Đồng nghe thấy lời nói chứa đựng sự tán dương, tâm tình nhất thời thả lỏng không ít. Giản Trì Hoài đưa cho cô một quân cờ, ngón tay anh bao lấy tay cô, ra hiệu cho cô đặt quân cờ xuống.
"Nếu đã quyết định, ngay lập tức thừa thắng xông lên, dứt khoát, không cho bản thân thời gian do dự."
"Ừm, được."
Lại cách ba ngày nữa, đường dây mua bán thận bên kia lại liên lạc với Chử Đồng, xem ra, tự cắt đứt một đường dây, đối phương đã hoàn toàn mất đi sự đề phòng.
Tầng cao nhất của Dịch Sưu.
Thư ký đẩy cánh cửa phòng nặng trịch ra, Tô KhanhMình nhìn cô ấy: "Về sau loại chuyện như mở cửa này cứ để tôi, dáng vẻ của em xinh đẹp như vậy, sức lực không dành cho chỗ như thế này."
Bên trong, một người đàn ông dáng người cao lớn đang ngồi trước bàn làm việc, cả người tùy tiện mà lười biếng, quay lưng về phía cửa chính, hai tay khoanh trước ngực: "Trêu đùa con gái, trêu đến tận chỗ của tớ."
"Lời nói khó nghe như vậy, tớ vừa về nước đã bị túm đến đây trước, ngay cả nhà tớ còn chưa về."
Giản Trì Hoài xoay người lại, kéo ghế làm việc ngồi xuống: "Tớ đây là vì cậu đón gió tẩy trần. "
"Nói cũng thật dễ nghe, cậu tốt bụng như vậy?"
Giản Trì Hoài chỉ chỉ cà phê trên bàn. "Cậu xem, thức uống cũng đã chuẩn bị cho cậu."
Tô Khanh Minh liếc nhìn, cầm tách cà phê lên. "Cái này còn được." Anh nhấp một ngụm, trong chớp mắt chau mày.
"Lạnh quá!"
Giản Trì Hoài khẽ nhún vai: "Ai bảo cậu tới trễ, lúc bưng lên vẫn còn nóng hôi hổi đấy."
"Chỉ thiếu đông thành đá nữa thôi, ít nhất cũng rót được một giờ rồi nhỉ? Nói không chừng còn có ai đấy uống rồi." Tô Khanh Minh lộ vẻ bất mãn, đặt tách cà phê lại trên bàn, Giản Trì Hoài giơ đồng hồ, thờ ơ quét mắt qua, thực ra chỉ làm ra vẻ thôi, ngay cả giờ cũng không thấy rõ.
1
"Thời gian cũng không còn sớm, ông già nhà cậu biết cậu quay về, chắc còn đang chờ cậu ở nhà đấy."
"Biết được là tốt, đừng nhiều lời vô ích nữa, rốt cuộc cậu tìm tớ có chuyện gì?"
"Lần trước đề cập qua với cậu. . ."
Sắc mặt Tô Khanh Minh lập tức nghiêm túc. "Không phải đã liên lạc giúp cô ấy rồi sao?"
Trong tay Giản Trì Hoài cũng có một cốc cà phê, nhưng nóng hổi, ngón tay tay anh chạy loạn dưới đáy cốc, Tô Khanh Minh liếc mắt qua, vừa nhìn là biết thư ký đã đổi cốc nóng cho cậu ta, lại đem cho anh cái cốc này.
Anh đứng dậy giật lấy cốc cà phê của Giản Trì Hoài: "Tớ lạnh, cho tớ uống trước."
Giản Trì Hoài làm động tác xin mời.
Tô Khanh Minh uống một ngụm nhỏ, đôi mắt lóe sáng: "Cà phê này mang từ đâu tới?"
"Dù sao cũng không phải là mua."
"Còn nữa không?"
Giản Trì Hoài kéo ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một bình pha lê.
"Không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể lấy ra một bình."
"Cho tớ."
Tô Khanh Minh tự nhiên chìa tay ra, Giản Trì Hoài bắt đầu nói điều kiện với anh: "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, chuyện tớ nói kia, cậu nhất định phải giúp."
"Cậu định vắt khô tớ à?" Tô Khanh Minh lập tức nổi lên dự cảm xấu.
Khuôn mặt Giản Trì Hoài nghiêm túc, chân dài vắt chéo.
"Cậu cũng biết, vợ tớ đang điều tra tin tức đường dây mua bán thận kia."
"Hừ." Tô Khanh Minh cũng biết sẽ không có chuyện gì tốt đẹp mà, anh thầm mắng một tiếng, ngay sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Tứ ca à, một người phụ nữ mà cậu cũng không ứng phó được à? Làm cho cô ấy ngoan ngoãn đi chứ!"
"Chuyện cô ấy muốn làm, tớ đương nhiên đồng ý, tại sao tớ phải đối phó với cô ấy?"
Tô Khanh Minh càng thêm khó tin: "Cậu để cô ấy tùy tiện làm bừa?"
"Cô ấy đang làm chuyện nghiêm túc đứng đắn, không liên quan đến việc làm bừa." Giản Trì Hoài giải thích.
Tô Khanh Minh nắm tóc, nhấp một ngụm cà phê, mùi vị thật sự quá ngon, lại không nỡ một hớp uống hết, sau đó lại chậm rãi nhấm nháp tiếp.
"Chuyện như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa, cậu cũng không thể bảo tớ ra mặt đấy chứ?"
"Không cần cậu lộ diện, nhưng thực sự muốn cậu thử dẫn theo Chử Đồng."
"Rốt cuộc là cô ấy định làm gì?" Tô Khanh Minh thấy Chử Đồng nhất định là một hố rắc rối mà, chỗ nào không yên ổn là lại đi đến chỗ đó chứ.
"Cô ấy lại không thiếu tiền, cũng không phải vì nổi tiếng, thích chạy nhảy loạn xạ như vậy, sao không làm khỉ con đi?"
"Cậu nói gì đó?" Đầu mày Giản Trì Hoài kéo căng. Tô Khanh Minh thấy bộ dạng này của anh, thật đúng là bao che.
"Ý của tớ là, trước khi bọn tớ có liên lạc, vậy thì ngồi chờ tin tốt lành là được, Tứ ca, cậu không cần phải nhọc lòng lo lắng."
"Tớ cứ mặc cô ấy ôm cây đợi thỏ như thế, có lẽ cỏ trên đầu mọc dài ra mất, loại chuyện như vậy không thể kéo dài được."
Tô Khanh Minh lòng vẫn không yên: "Tứ ca, cậu là thương nhân, chúng ta và bên kia nước sông không phạm nước giếng, cần gì phải vậy? Nếu nói cậu vì biểu dương chính nghĩa, tớ không tin."
"Chử Đồng muốn làm, tớ cũng không có cách." Giản Trì Hoài đưa ra một đáp án như vậy.
Tô Khanh Minh ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Thì đúng là cô ấy, nhưng cũng không đến mức ấy chứ, Tứ ca, nguyên tắc của cậu đâu rồi?"
"Cô ấy chính là nguyên tắc của tớ, đụng vào cô ấy chính là đụng vào tớ." Giản Trì Hoài không thích diễn trò yêu đương trước mặt người khác.
8
"Tớ chỉ muốn nhanh biết rõ chuyện này một chút, san bằng vật cản trước mắt này, cô ấy còn phải sinh con nữa."
"Hả?"
Giản Trì Hoài đón nhận ánh mắt Tô Khanh Minh, đối với ánh mắt kinh ngạc của anh ta, tỏ ra rất khó hiểu.
"Chẳng lẽ không đúng? Cô ấy chạy đông chạy tây như vậy, lúc nào mới chịu yên ổn sinh con? Chỉ có giải quyết chuyện này rồi, mới đến lượt chuyện của tớ."
Tô Khanh Minh không khỏi cười nhạo một câu: "Té ra, cậu còn phải xếp sau tin tức đấy à?"
"Cậu hỏi nhiều thế này, nhất định là đồng ý rồi."
Tô Khanh Minh khẽ ồn ào kháng nghị: "Tớ đồng ý lúc nào? Vả lại, chuyện này liên quan gì đến tớ?"
"Nếu không đồng ý, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Kế hoạch của vợ chồng tớ cậu cũng biết rồi, nhưng lại không muốn tham gia, cậu chính là đi khắp thiên hạ, chẳng lẽ lại không quan tâm tới chuyện này sao?"
"Tớ. . ." Tô Khanh Minh nghẹn họng trân trối, cái logic cướp bóc gì đây hả, Tứ ca trước đây nói chuyện rất nghiêm túc đứng đắn, chưa bao giờ làm khó anh, bây giờ lại chơi anh như vậy, vì ai?
Vì vợ cậu ta!
Giản Trì Hoài ném bình cà phê về phía Tô Khanh Minh, anh ấy ngay tập tức tiếp lấy, Giản Trì Hoài cười cười: "Phần thưởng của cậu."
"Giá này cũng quá cao rồi."
"Cũng không cần cậu làm gì, nhấc tay một cái mà thôi."
Tô Khanh Minh ngắm nghía bình pha lê trong tay: "Ông già nhà tớ mà biết được, sẽ chém tớ chết."
"Tớ sẽ giải quyết tốt hậu quả cho cậu."
Được rồi, Giản Trì Hoài cũng đã liều đến mức này, Tô Khanh Minh muốn từ chối, đó ngược lại lại là cầu xin.
Mà đối với Chử Đồng mà nói, còn có một trở ngại to lớn chắn trước mặt cô. Đường dây này càng lúc càng ngắn, lúc nào cũng có thể bắt tay lại được với bàn tay đen bên kia, đối phương đã đồng ý giao dịch, nhưng cô biết rõ quy trình. Mặc dù cô đã tìm được một bệnh nhân, cũng có thể bày bố không chê vào đâu được, nhưng có một vấn đề, đó là không được gặp mặt trực tiếp.
Trước khi gặp được đám người kia, lẽ nào phải nằm lên bàn mổ thật sao?
Chuyện này có nghĩa là, chắc chắn sẽ có người bị thương.
Chử Đồng lo lắng đừng ngồi không yên, thấy thời điểm phẫu thuật ước định sắp đến, cô mặc đồ ngủ đi tới đi lui trước mặt Giản Trì Hoài, người đàn ông nhìn đến nỗi cảm giác như trong đầu quay mòng mòng.
"Đừng đi nữa, hoa mắt rồi."
"Em nghĩ không ra cách nữa, em chui vào ngõ cụt rồi."
Chử Đồng đi đến nằm xuống bên cạnh Giản Trì Hoài.
"Bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý, để người bán thận và bệnh nhân ở cùng một phòng mổ, nhưng nếu như nói như vậy, chắc chắn sẽ phải thực hiện phẫu thuật."
"Việc này, chính là vấn đề hóc búa?"
"Chẳng lẽ không phải?" Tóc Chử Đồng sắp bị cô dứt đến rụng sạch. "Em cũng không thể nói thẳng, như