Editor: Lữ
***
Ba ngày trước cuộc giao dịch, Giản Trì Hoài bên này đã sắp xếp người đem gửi đến trước một trăm vạn tiền cọc. Là địa điểm phẫu thuật đối phương tạm thời thông báo, cuộc phẫu thuật này, hai bên đều rất xem trọng, cho nên kiên quyết không chọn khu dân cư hoặc là bệnh viện nhỏ lẻ.
Bên phía Tô Khanh Minh cũng giúp đỡ không ít, trước đây anh và người của đường dây mua bán thận từng có tiếp xúc nên có anh làm trung gian việc bàn bạc càng thêm thuận lợi.
Vì tính chất quan trọng của nó, người chịu trách nhiệm thảo luận cấp cao bên kia tỏ ý sẽ đích thân đến.
Trước đây Chử Đồng từng đưa tin này, để đề phòng chuyện không may xảy ra, cô không hề lộ diện mà chỉ ở lại bên ngoài, yên lặng theo dõi tình hình.
Cha mẹ của bệnh nhân được đưa đến cổng bệnh viện, phần bệnh án này là do Giản Trì Hoài chế ra, hai người đến đây đương nhiên cũng là anh sắp xếp.
Sau khi vào bệnh viện, một y tá đeo khẩu trang tiến đến dẫn bọn họ vào trong.
Toàn bộ một tầng lầu vắng vẻ, không trông thấy những người khác.
Trước cửa phòng phẫu thuật y tá gõ nhẹ hai tiếng, có người khẽ kéo cửa nhìn qua khe hở, sau khi nhìn rõ người vừa tới, lúc này mới để bọn họ vào trong.
"Con gái của tôi đâu?" Người đàn ông trung niên lập tức hỏi.
"Đang ở trong một phòng bệnh khác, sẽ lập tức đến ngay."
Người đàn ông liếc ngang liếc dọc xung quanh: "Chọn một bệnh viện như thế này, không biết thiết bị phẫu thuật thế nào."
"Ông yên tâm, đây là chỗ chúng tôi hợp tác lâu dài, bác sĩ phẫu thuật cực kỳ có kinh nghiệm, chúng tôi cũng biết yêu cầu của ông, cho nên tất cả đều được chuẩn bị tốt nhất cho ông."
Nét mặt nghiêm túc của người đàn ông trung niên mới giãn ra đôi chút. "Vậy... người cho thận đâu?"
"Theo nguyên tắc của chúng tôi, không thể để mấy người gặp nhau, nhưng..." Người đàn ông đi đến bên cạnh, kéo một tấm màn ra, bọn họ trông thấy bên trong có một đôi chân lộ ra ngoài. "Về mặt tương thích, các người yên tâm, tuyệt đối phù hợp, hơn nữa tuổi lại trẻ."
"Được rồi."
"Các người ra ngoài chờ, cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành ngay lập tức."
Bên ngoài bệnh viện, Chử Đồng lo lắng chờ đợi, cảnh sát cải trang nằm vùng xung quanh. Chử Đồng không ngừng nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.
Cặp vợ chồng trung niên ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, trông thấy người đàn ông kia xuất hiện, bọn họ đồng thời đứng lên. "Cậu phải ở đây chờ với chúng tôi, biết đâu giữa đường có sai sót gì thì sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hai người yên tâm..."
"Tôi không có cách nào yên tâm được." Người đàn ông túm lấy tay đối phương. "Con gái của tôi cũng là bảo bối của tôi, con bé xảy ra chuyện gì, tài sản của tôi có nhiều thì để làm gì?"
Người đàn ông ở lại, lập tức cho tiến hành phẫu thuật.
---
Bệnh viện.
Cố Thanh Hồi di chuyển dao cắt trái cây, vỏ táo lần lượt được gọt ra, tạo thành một dải thật dài, không hề đứt khúc. Dường như anh có điều phải suy nghĩ nhìn chăm chăm dao nhọn trong tay, những tia sáng vàng vụn vặt rơi xuống trên lưỡi dao, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Chử Nguyệt Tinh giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, trở mình lại, không thoải mái lẩm bẩm thành tiếng. Cố Thanh Hồi vội vàng đặt đồ trong tay xuống, kéo ghế lại gần giường bệnh.
"Sao vậy?"
"Khó chịu, rất muốn ói..." Còn chưa nói hết, Chử Nguyệt Tinh đã nhổm dậy, Cố Thanh Hồi cầm giỏ rác bên cạnh đưa qua, sau đó ngồi lên giường, giúp cô vỗ nhẹ lưng.
Chử Nguyệt Tinh ói đến nỗi không thở nổi, hai tay nắm chặt drap giường. Cố Thanh Hồi cầm khăn ướt đến giúp cô, lau mặt xong lại uống nước ấm, lúc này cô mới thở hổn hển nằm lại giường bệnh.
"Có dễ chịu hơn chút nào không?"
Chử Nguyệt Tinh nhợt nhạt gật đầu: "Có, khá hơn chút rồi."
Vẻ mặt Cố Thanh Hồi tràn ngập áy náy: "Vì sinh đứa bé, khiến em khổ sở như vậy, anh..."
"Đừng nói như vậy." Chử Nguyệt Tinh đưa tay che miệng anh lại. "Không được để cục cưng nghe thấy, con sẽ suy nghĩ lung tung đấy."
Cố Thanh Hồi khẽ rướn khóe miệng, kéo tay cô: "Anh thấy, em mới suy nghĩ lung tung."
"Thanh Hồi, có phải anh có tâm sự không?" Chử Nguyệt Tinh dè dặt nhìn anh. "Em cảm thấy anh bây giờ rất khác anh khi trước."
"Khác thế nào?"
"Em cũng không rõ, luôn luôn cảm thấy lòng của anh không ở nơi này."
Cố Thanh Hồi bật cười, cầm bàn tay nhỏ bé của Chử Nguyệt Tinh kéo sang.
"Lòng của anh không ở nơi này, vậy thì ở chỗ nào? Chỉ là anh thấy em chịu khổ như vậy, trong lòng khó chịu. Nguyệt Tinh, đợi bụng của em lớn hơn một chút, chúng ta ra nước ngoài được không?"
"Ra nước ngoài, đi đâu?"
"Châu Âu, cùng nhau qua đó ngắm nhìn trời xanh mây trắng, ngắm biển xanh không bờ không bến, đến lúc ấy, chúng ta thuê một chiếc xe, em và cục cưng ngồi kế bên anh lái xe. Anh sẽ không để em bị mệt mỏi, dọc đường ngắm phong cảnh, thưởng thức món ngon, rời khỏi chỗ này..."
Lòng Chử Nguyệt Tinh vốn đang lãng đãng hướng về những điều đó, nhưng khi nghe được những câu sau cùng, khóe miệng cô không khỏi cứng đờ: "Tại sao phải rời khỏi đây?"
Cố Thanh Hồi cầm ngón tay của cô, đôi mắt khao khát cùng với sự mệt mỏi đã được che đậy kỹ lưỡng: "Chỉ là cảm thấy mệt mỏi, muốn đi du lịch thôi."
"Được, đợi cơ thể em khá hơn một chút sau đó..." Nói đến đây, Chử Nguyệt Tinh lại ngập ngừng: "Thanh Hồi, nuôi con cần chi tiêu không ít, du lịch như vậy..."
Cố Thanh Hồi kéo tay cô đến bên miệng. "Một thời gian ngắn nữa sẽ ổn thôi, tình hình kinh tế cũng sẽ dư giả."
"Anh đừng để bản thân mệt quá."
Cô nghĩ, Cố Thanh Hồi muốn kiếm được nhiều tiền hơn, cũng chỉ có thể khám bệnh cho nhiều người hơn.
---
Bên ngoài bệnh viện, Chử Đồng vẫn đang chờ trong xe, cuối cùng cũng trông thấy cảnh sát ập vào áp giải người đi ra, cô kích động đẩy cửa xe bước xuống.
"Thế nào rồi?"
"Đúng lúc trước khi chuẩn bị phẫu thuật, đã đến kịp, không một ai lọt lưới."
Chử Đồng vô cùng vui mừng lời nói như tuôn ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hy vọng lần này có thể có phát hiện quan trọng."
Cặp vợ chồng trung niên cũng đi ra, đi thẳng đến trước mặt Chử Đồng, khuôn mặt Chử Đồng thả lỏng, nói: "Vất vả cho mọi người rồi, đi thôi, tôi đưa mọi người quay về."
"Không cần đâu, ông chủ Giản đã sắp xếp người đến đón, cảm ơn."
Chử Đồng ngoảnh lại nghe thấy tiếng còi xe, quay đầu nhìn lại, trông thấy xe của Giản Trì Hoài dựng cách đó không xa, cô rảo bước nhanh đến, người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống: "Bụi trần lắng đọng/Trần ai lạc định?"
"Lần trước anh ở đây, lần này anh cũng thế, anh theo dõi em đấy à?"
"Sao có thể yên tâm với em được?"
Chử Đồng nghe vậy, mặc dù trong lòng sướng rơn, nhưng ngoài miệng vẫn còn ngang ngạnh: "Em lớn như vậy rồi, còn có thể chăm sóc bản thân không tốt ư?"
"Em cả gan làm loạn, anh sợ em bị người ta bắt lên bàn mổ đấy." Giản Trì Hoài nói xong, ra hiệu cho Chử Đồng lên xe. "Đói bụng chưa?"
"Em phải về công ty gấp, vẫn còn phải tiếp tục theo dõi tin này mà."
Giản Trì Hoài trông thấy cô định rời đi, thò tay ra níu cổ tay cô lại.
"Ban đầu đã nói, anh để cho em viết tin này, nhưng em không được để cho nhà cửa vắng vẻ hiu quạnh, như bây giờ tính là gì hả?"
"Rồi rồi rồi, ăn một bữa cơm, ăn xong em trở về, nhé?"
"Lên xe."
Bữa trưa của Chử Nguyệt Tinh là do nhà ăn của bệnh viện đặc biệt chuẩn bị, cô không muốn ăn nhưng phải cố ăn.
Chử Nguyệt Tinh nhìn ra cửa sổ, trông thấy Cố Thanh Hồi đang dựa vào, người nghiêng đi, nhìn ra ngoài không chớp mắt.
Cô không khỏi nắm chặt đôi đũa trong tay, dắng vẻ ngổn ngang tâm sự của Cố Thanh Hồi không thoát khỏi mắt cô, nhất định anh đang có chuyện gì đó phiền muộn.
Chử Nguyệt Tinh yên tĩnh ăn cơm, không quấy rầy anh.
Cố Thanh Hồi tựa ở đấy, vẻ mặt mông lung, vào lúc chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh giật mình lấy lại tinh thần, tựa như bị thứ gì đó gõ vào đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra: "A lô?"
Chử Nguyệt Tinh chăm chú nhìn ngắm bóng lưng người đàn ông, khuôn mặt Cố Thanh Hồi chìm đắm trong u tối.
"Tại sao có thể như vậy?"
Toàn bộ cuộc nói chuyện, Chử Nguyệt Tinh chỉ nghe Cố Thanh Hồi nói một câu như vậy, sau khi trầm mặc rất lâu, bàn tay của người đàn ông buông thõng, hai chân tựa như run rẩy, rõ ràng cô trông thấy người của Cố Thanh Hồi đứng không vững, sau đó đưa tay đỡ lấy bệ cửa sổ.
"Thanh Hồi!" Chử Nguyệt Tinh bị dọa sợ đến mức buông bát trong tay xuống. "Anh làm sao vậy?"
Cố Thanh Hồi khẽ xua tay.
"Không sao, có một khách hàng bên kia gặp chút phiền phức, bảo anh lập tức đến đó một chuyến, Nguyệt Tinh, anh bảo y tá đến