Sắc mặt Giản Trì Hoài lạnh ngắt, Chử Đồng nhìn gương mặt hơi nghiêng của người đàn ông, anh cũng không chịu hợp tác với mình một chút. Quả nhiên là anh em, diễn xuất quá tệ!
Giản Lệ Đề không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, khuôn mặt ngập đầy ấm ức, bờ môi run rẩy, gần như sắp khóc tới nơi: "Anh, sao anh có thể sinh con với chị ta? Em không muốn, gen của chị ta không tốt..."
"Gen của ai không tốt hả?" Chử Đồng như một thùng xăng bị châm lửa, phun lửa liên tục.
Giản Trì Hoài đi tới trước bàn uống nước, ngữ khí ôn hòa: "Lệ Đề, em tới đây làm gì?"
Nhân tiện, anh lặng lẽ gạt tay Chử Đồng đang ôm cánh tay mình ra. Không nể tình chút nào!
4
Giản Lệ Đề nhìn thấy vậy, lòng lại vui như hoa nở: "Còn nói là bản thân mang thai, anh tôi còn chẳng mừng chút nào, chị mang thai cũng vô ích, hứ!"
"Lệ Đề!" Giản Trì Hoài khẽ quát: "Không được hỗn hào như thế!"
"Vốn dĩ là thế mà." Giản Lệ Đề bước vượt qua bàn, thân mật khoác cánh tay rắn rỏi của Giản Trì Hoài: "Anh, anh mà muốn sinh con thì phải tìm người như chị Ý Duy, xinh đẹp, dáng chuẩn, khí chất tốt!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
6
Chử Đồng đứng im tại chỗ, nhìn hai anh em họ ngồi xuống sofa: "Cô ta có tốt cũng vô dụng, vợ của anh trai em là chị!"
"Chị có thai cũng vô dụng, anh tôi không cần con của chị!"
Giản Trì Hoài thấy con bé càng nói càng quá đáng, bèn giơ tay vỗ nhẹ mấy cái lên đầu gối Giản Lệ Đề: "Không được ồn, chị dâu em không có thai."
Giản Lệ Đề nhìn Chử Đồng với vẻ hoài nghi. Chử Đồng nhún vai: "Chị nói chị có rồi, có nói có thai rồi đâu."
7
"Chị..."
Tay Giản Trì Hoài đặt lên bả vai em gái, tỏ ý bảo nó đừng nóng giận rồi hờ hững nói với Chử Đồng: "Em về phòng trước đi."
Chử Đồng lùi một bước. Giản Lệ Đề tuy vừa mới thành niên nhưng từ nhỏ được gia đình bảo vệ quá kỹ, suy nghĩ ấu trĩ như một đứa trẻ, cô chẳng thèm chấp nhặt. Chử Đồng lên gác trước. Vừa mới bước lên bậc thang thì nghe thấy Giản Lệ Đề nói mấy chữ Giang Ý Duy, trong lòng lại có phần bực bội. Cô trở về phòng ngủ, quen tay lôi di động ra bỗng phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.
Chử Đồng tiện tay gọi lại, bên kia nhận máy rất nhanh: "Alô, chào cô!"
"Ban nãy cô gọi điện tới cho tôi..."
"À, là phóng viên của Dịch Sưu lúc trước từng liên lạc với chúng tôi phải không? Trịnh Niệm vừa từ Hoành Điếm trở về, nửa tiếng nữa có thể làm một cuộc phỏng vấn, cô thấy sao?"
"Được được được, phiền cô gửi địa chỉ vào di động của tôi, tôi sẽ lập tức tới ngay!"
Chử Đồng ngắt máy, vớ lấy túi xách rồi hộc tốc chạy xuống nhà. Khi đi ngang phòng khách, hai anh em kia vẫn còn đang trò chuyện gì đó, Giản Trì Hoài tươi cười ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng của cô rõ ràng là định ra ngoài: "Mấy giờ rồi? Sắp tới giờ ăn tối rồi!"
Chử Đồng vội vã xông ra ngoài: "Đột xuất có tin!"
Hai chữ cuối cùng bị cánh cửa cô đóng lại kẹp ở bên ngoài, gương mặt nhỏ của Giản Lệ Đề tỏ vẻ khó chịu: "Anh, anh xem đấy, vô giáo dục!"
Giản Trì Hoài thu ánh mắt lại, nhìn về phía em gái với vẻ vô cảm: "Sau này không được nói cô ấy như vậy!"
"Vì sao ạ?"
"Vì cô ấy là chị dâu của em."
"Em không thừa nhận!" Giản Lệ Đề kích động.
Giản Trì Hoài bình thản, mặc kệ em gái vô lý vô cớ: "Không cần em thừa nhận, ai bắt em cưới cô ấy đâu."
4
"Anh!"
2
Chử Đồng lái xe rất nhanh, chỉ khoảng hai mươi phút là đã tới khách sạn nơi Trịnh Niệm nghỉ lại. Trịnh Niệm là diễn viên đời mới, trẻ trung, mới có hai mươi tuổi, xinh đẹp lại có khả năng diễn xuất, bật lên rất nhanh trong giới giải trí. Chử Đồng ấn chuông cửa, cánh cửa được mở ra rất nhanh, trợ lý của Trịnh Niệm mời cô vào trong.
Đây là một căn phòng tổng thống hào hoa, bên trong loáng thoáng có tiếng nói vọng lại. Người trợ lý gõ cửa, một tiếng mời vào uể oải lọt vào tai Chử Đồng. Người trợ lý vội vàng giúp cô mở cửa, ra hiệu cho cô đi vào.
Chử Đồng xách túi đi vào. Vừa bước vào phòng đã cảm thấy không ổn. Vì trên sofa không chỉ có mình Trịnh Niệm, còn có cả Ân Thiếu Trình. Gương mặt cô căng thẳng, chỉ chào hỏi Trịnh