Bước chân sải về phía trước của Chử Đồng đột ngột khựng lại. Anh Tứ? Anh Tứ nào?
Là người trong truyền thuyết hay là người chồng xếp thứ tư ở nhà cô? Nhưng nghe cách xưng hô của Giang Ý Duy, chắc chắn đó là Giản Trì Hoài. Cô thật sự không hiểu, Giản Trì Hoài là người đã có vợ rồi, sao ở bên ngoài được yêu quý nhường này? Theo lý mà nói Giang Ý Duy đã chạm mặt cô một lần ở Bán Đảo Hào Môn, không thể nào không rõ mối quan hệ giữa cô và Giản Trì Hoài.
Chử Đồng đi theo như bị ma xui quỷ khiến, nhìn thấy Giang Ý Duy vào trong một căn phòng. Cô đi tới cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói vọng từ trong ra, cánh cửa thủy tinh được chia thành chín ô vuông nhỏ cùng với khung cửa được khắc gỗ lim, chất liệu thủy tinh mờ đặc biệt khiến cô không nhìn rõ bên trong, chỉ còn cách ghé sát đầu vào.
Có lẽ Giang Ý Duy hẹn ai ở đây. Chử Đồng dỏng tai nghe, liền nghe thấy Nghỉ ngơi đủ rồi gì đó, lại còn Nghiêm chỉnh quay phim gì nữa. Mà bên trong hoàn toàn không thấy giọng Giản Trì Hoài.
Giang Ý Duy nói, bất ngờ nhẹ nhàng hỏi thăm: "Anh Tứ?"
Giản Trì Hoài liếc mắt qua, bỗng thấy một cái bóng đang bò rạp ngoài cửa, cái bóng đó trông không khác gì gián điệp. Gương mặt anh bất chợt ẩn hiện một nụ cười. Giang Ý Duy thấy anh chỉ cười không nói, có chút sốt ruột: "Anh Tứ?"
Người đàn ông giơ ngón trỏ lên đặt bên môi: "Suỵt!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Ý Duy vô thức im bặt, cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, sợ đến nỗi không dám lên tiếng. Cô ta nhìn thấy Giản Trì Hoài đẩy ghế ra, đứng dậy, sau đó thong dong đi tới cửa. Bóng hình cao lớn của người đàn ông che chặt tầm mắt của Giang Ý Duy. Cô ta còn chưa hiểu có chuyện gì thì đã thấy Giản Trì Hoài giơ ngón trỏ lên, bất ngờ tấn công về phía cánh cửa thủy tinh!
1
Bên ngoài vọng vào tiếng kêu thất thanh: "Aiya, tai tôi!"
Giản Trì Hoài lại kéo cửa ra. Anh đứng dựa vào mép cửa, nhàn nhã nhìn Chử Đồng dụi dụi tai, trước mặt người ngoài còn giả vờ không quen biết cô: "Cô là ai? Phục vụ ở đây ư?"
Nét mặt Chử Đồng bực bội, tai ù ù không dứt, ánh mắt vượt qua Giản Trì Hoài ngó vào trong phòng. Ngoài Giang Ý Duy ra còn có mấy người đàn ông trung niên nữa.
Ở bên ngoài, anh chắc chắn sẽ không thừa nhận cô đâu. Chử Đồng cảm thấy chua xót trong lòng. Giang Ý Duy thấy vậy, đi từ chỗ ngồi tới: "Ồ, người này em biết, là cô phóng viên nhỏ của Dịch Sưu."
Đám người này, vờ vịt cái gì chứ!
Giản Trì Hoài nghiêng người: "Nếu là phóng viên thì quản lý được cái miệng của cô ấy sẽ có lợi cho em sau này. Mời cô ấy cùng vào ăn bữa cơm đi!"
Chử Đồng nghe vậy, vội xua tay: "Không cần đâu!"
Giang Ý Duy nhìn cô, như cười như không: "Đã tới tận cửa rồi, không đến nỗi không bước được thêm một bước nữa chứ?"
Chử Đồng hoàn toàn không biết mấy người còn lại trong phòng lai lịch ra sao, cứ thế bị dụ vào trong. Giản Trì Hoài ngồi xuống trước, vô duyên vô cớ nói một câu: "Làm giáo viên vẫn luôn là nghề tôi yêu thích, chỉ có điều bố tôi và mọi người là bạn tốt bao năm, khó khăn lắm mới tới Tây Thành một phần, tôi nhất định phải thay mặt ông tiếp đón mọi người chu đáo."
Đám người kia đều là mấy kẻ tinh ranh, nghe câu này lập tức hiểu ra. Dẫu sao Chử Đồng cũng là phóng viên, ở trước mặt cô không được để lộ sơ hở.
Giản Trì Hoài và Giang Ý Duy đều đã ngồi vào chỗ. Chử Đồng cũng rất thoải mái, sợ gì chứ, ngượng gì chứ. Cô là vợ chính thức, Giang Ý Duy còn mặt dày ngồi cạnh chồng cô, cô lại sợ phải ăn bữa cơm này sao? Với lại, cô vốn sắp đói chết rồi.
Chử Đồng ngồi xuống tự động cầm đũa. Câu chuyện vốn đã nói được kha khá rồi. Đám người kia cũng thông minh, tuyệt đối không nhắc tới chuyện đóng phim, bắt đầu ồn ào cùng nhau uống rượu.
1
Uống rượu vào bụng rồi, có người bắt đầu không kiểm soát được cái miệng của mình, lần lượt sát lại bên cạnh Giản Trì Hoài, ra hiệu về phía