Edit: Tiểu Bảo Nhi
Bên cạnh có người bắt đầu hùa theo: "Hôn đi, hôn đi!"
Giản Trì Hoài nhìn chăm chú cái miệng nhỏ nhắn của cô, mặt hơi biến sắc. Da mặt cô có dày cỡ nào, cũng vẫn là một cô gái. Chử Đồng bĩu môi đến mỏi nhừ nhưng Giản Trì Hoài vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn mải ly rượu trong tay. Sự chờ mong và ao ước trong ánh mắt dần dần bị dập tắt, mặt Chử Đồng càng lúc càng nóng, đôi tay nhỏ bé để xuôi theo người nắm lại thật chặt.
1
Người đàn ông cụng ly với cô lúc trước bật cười: "Đàn ông đã nếm qua mùi vị của Giang Ý Duy, cái miệng chắc chắn sẽ càng trở nên kén chọn..."
"Ha ha ha..."
Chử Đồng lùi về phía sau, bỗng có một bóng người áp sát. Giản Trì Hoài một tay giữ gáy cô, làn môi mỏng bịt kín cái miệng của cô lại một cách chuẩn xác, hai ngón tay hướng đến hàm cô hơi dùng lực, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn mở miệng. Có hương rượu nồng đậm, thanh lạnh tràn vào khoang miệng, Chử Đồng cả kinh trợn tròn mắt, thanh âm kháng cự bị giữ lại nơi cổ họng, hô hấp hoàn toàn biến mất. Giản Trì Hoài không làm thì thôi, đã làm thì sẽ cực kỳ hung hãn, mãnh liệt. Đúng là muốn lấy mạng cô mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Đồng bỗng chốc đỏ bừng, vung tay đập lên ngực Giản Trì Hoài. Thấy cô không trụ nổi nữa, lúc ấy anh mới nhàn nhã lùi ra.
Rõ ràng cô đã bị sặc rượu, vừa muốn ho lại bị bàn tay lớn của người đàn ông bịt chặt miệng, cô nghe được cả tiếng nuốt rượu xuống vô cùng chật vật của mình.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Giang Ý Duy mang vẻ mặt chất đầy tâm sự bước vào. Khách sạn cực kỳ giữ bí mật chuyện Trịnh Niệm tới đây ở, cô ta hoàn toàn không thể tìm được cô ả và Ân Thiếu Trình đang ở phòng nào. Nhìn thấy dáng vẻ của Chử Đồng và Giản Trì Hoài, cô ta chọn bừa một chiếc ghế ngồi xuống, giọng điệu lãnh đạm: "Xem ra tôi bỏ lỡ chuyện gì rồi."
Chử Đồng chống tay lên trán, bình thường một chút rượu từ miệng Giản Trì Hoài không làm khó được cô nhưng lúc này cô thực sự thấy mình đang say.
Giản Trì Hoài đứng dậy đầu tiên, vỗ bả vai cô: "Hôm nay cứ vậy đi, hôm khác lại tụ tập, tất cả về thôi."
Mấy người đàn ông trong lòng hiểu rõ, lần lượt đứng lên. Chử Đồng bị Giản Trì Hoài kéo tay đứng lên, Giang Ý Duy ra ngoài cửa phòng đợi họ trước. Chử Đồng vẫn còn tỉnh táo, có thể tự đi được, nhưng bàn tay Giản Trì Hoài vẫn giữ chặt bả vai cô như sợ cô bị ngã.
Đi qua cửa thang máy, một tiếng ding rơi vào tay Giang Ý Duy. Cô ta nhìn lại theo phản xạ. Trước khi cánh cửa từ từ mở ra, đã có một tiếng cười nũng nịu vọng ra: "Đúng vậy đó. Lời thoại hơi khó thuộc, thế nên em..."
Ngay sau đó, một nam một nữ bước ra. Người con gái xinh đẹp như hoa, người đàn ông phong lưu phóng khoáng. Giang Ý Duy không thể bước tiếp được nữa, cứ đứng đực ở đó, hai mắt nhìn chăm chăm vào Ân Thiếu Trình: "Thiếu Trình!"
Trịnh Niệm vẫn bám chặt lấy cánh tay Ân Thiếu Trình như đang tỏ rõ chủ quyền. Ánh mắt Ân Thiếu Trình đảo qua Giang Ý Duy, dừng lại nơi bàn tay Giản Trì Hoài, vừa định lên tiếng thì Giản Trì Hoài đã sốt ruột thúc giục trước: "Giang Ý Duy, đi thôi."
Chử Đồng nhìn theo tầm mắt anh thấy Giang Ý Duy như bị rút kiệt tinh thần. Mấy ngày nay, Ân Thiếu Trình không chịu gặp cô ta, cũng không thèm nghe điện thoại. Cô ta khó khăn nhường nào mới có thể gặp được hắn, nhìn kỹ một lần? Ít nhất tại giây phút này, Chử Đồng cảm thấy cô ta thực sự đáng thương, không phải sự thương cảm dâng trào mà cô ta quả thực đáng thương.
Trịnh Niệm tuy bứt lên rất nhanh, nhưng độ nổi tiếng không bằng Giang Ý Duy. Cô ả lại biết rõ chuyện khi trước giữa Giang Ý Duy và Ân Thiếu Trình, lúc này, đương nhiên sẽ cực kỳ đắc ý: "Chị Ý Duy, em và Thiếu Trình đang định đi ăn tối, chị làm ơn tránh đường."
Đối mặt với sự khiêu khích như vậy, Giang Ý Duy vẫn đứng bất động, trong ánh mắt chỉ có Ân Thiếu Trình: "Thiếu Trình, có những chuyện không phải em cố ý giấu giếm anh, anh tin em