Tổng biên tập gào thét quát mắng Chử Đồng ngay trước mặt tất cả mọi người trong phòng làm việc: "Hôm nay cô bắt buộc phải giải thích rõ ràng cho tôi. Ảnh là do cô chụp, cớ làm sao bên Độc Gia cũng có?"
Chử Đồng nhìn về phía màn hình máy tính, đầu óc nổ tung trong chốc lát. Ảnh do chính mình chụp, dĩ nhiên cô có thể nhận ra: "Em thật sự không biết, em cũng không hề có bất kỳ mối quan hệ qua lại nào với người bên Độc Gia."
"Chử Đồng! Chúng tôi vất vả giúp đỡ cô lấy được bức ảnh, có phải cô âm thầm tự mang đi giao dịch không?" Một cô gái trẻ đối diện bàn cô đứng lên, gương mặt đầy phẫn nộ.
"Giao dịch gì chứ? Đừng nghĩ tôi hèn hạ như vậy, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp đấy."
Đoàn Nhã Tinh đang đứng cười khẩy: "Đều là chó săn cả, còn nói đạo đức gì chứ? Vốn dĩ bức ảnh này cũng có được bằng một cách chẳng đàng hoàng gì."
Chử Đồng vứt bộp một phát cái túi xuống mặt bàn: "Cô làm chó săn, cô không cần đạo đức đó là việc của cô, nhưng bây giờ ai còn hắt nước bẩn lên người tôi, tôi sẽ liều mạng với người đó!"
Tổng biên tập tức giận chống nạnh: "Cô có lý quá nhỉ?" Chị ta tiến lên mấy bước, chỉ thẳng tay vào màn hình vi tính: "Nhìn đi, nhìn cho kỹ vào! Vết xăm trên bụng Giản Trì Hoài là một bí mật lớn, đó là tên của một người con gái! Kinh động biết bao, đặc sắc nhường nào, nhưng bài báo này lại không phải của chúng ta, ôi trời ơi..."
Những lời tiếp theo Chử Đồng không nghe lọt tai nữa, ánh mắt cô từ từ nhìn theo, nhìn thấy tiêu đề màu đen bắt mắt đó.
Trước mặt dường như có cả một chậu máu chó đổ ập tới. Câu nói đó của tổng biên tập nên đổi lại là cô nói. Người đàn ông của cô xăm một vết quái đản ở một nơi thầm kín như vậy, nhưng cái tên đó lại không phải của cô!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Shit!
Chử Đồng nhắm mắt lại, lần này toi đời rồi.
Tổng biên tập vẫn đang lải nhải không ngừng: "Chử Đồng! Chuyện này cô bắt buộc phải tự giải quyết, nếu không Dịch Sưu cũng không thể dung nạp cô nữa. Nếu chuyện cô vì muốn lấy tin đã cưỡng ép lột quần đàn ông mà bị đồn ra ngoài, để tôi xem ngoài kia còn công ty nào dám nhận cô."
Sau khi vứt lại câu ấy, tổng biên tập quay người bỏ đi. Chử Đồng hiểu tính khí của chị ta, chỉ còn biết nhếch miệng tỏ vẻ khó xử. Từ ngày bắt đầu bước vào ngành nào, ngày nào cô cũng bị truyền bá tư tưởng này: Không sợ gió, không sợ mưa, gặp phải sếp tổng bá đạo thì mềm mỏng, mềm mỏng không được thì nằm xuống.
Đồng thời lúc này, xe của Giản Trì Hoài đã đi tới trước cổng trường. Di động kêu một hồi, anh không bắt máy, chiếc xe còn chưa đi vào cửa lớn, chẳng biết từ đâu xuất hiện cả một đám phóng viên.
Anh thấy tình hình không ổn, lập tức tăng ga.
Bánh xe lăn qua gờ giảm tốc, Giản Trì Hoài lái thẳng xe vào bãi đậu xe, chiếc di động trong túi lại một lần nữa rung lên.
Có mấy sinh viên nữ ôm giáo trình đi ngang qua, nhìn thấy Giản Trì Hoài, bất giác che giấu nụ cười xã giao, sau đó hô ầm lên: "Giáo sư Giản!"
Người đàn ông vừa hay đứng dưới một cây hoa ngọc lan, cái bóng mờ mờ ảo ảo đổ nghiêng bên cạnh. Giản Trì Hoài chỉ gật đầu, rồi cầm điện thoại lên nghe: "Chuyện gì vậy?"
"Anh tư, không hay rồi. Bức ảnh bị Độc Gia tung ra rồi."
Cô sinh viên đứng gần Giản Trì Hoài trong khoảnh khắc đã nhìn thấy vẻ sắc bén như chim ưng ánh lên trong đôi mắt người đàn ông, tựa hồ có thể chọc mù người khác, nhưng cô ấy ngỡ rằng đây chỉ là ảo giác vì bình thường giáo sư Giản cho dù không thể coi là một người ôn hòa nhưng vẫn khá dễ nói chuyện.
Cô sinh viên ôm chặt cuốn giáo trình trong lòng: "Giáo sư Giản! Không ngờ thầy lại lãng mạn đến vậy. Mấy bạn nam kia đều nói hình xăm của thầy rất đẹp, ai cũng muốn hỏi thầy đã làm ở đâu..."
Giản Trì Hoài tựa ra sau cửa xe, nét mặt không mấy thay đổi: "Vậy các em có thấy đẹp không?"
9
"Giáo sư Giản! Người trong ảnh là thầy thật sao?" Một sinh viên khác xen ngang hỏi.
Người đàn ông giơ tay nhìn đồng hồ: "Chương trình thầy kêu các em biên tập đã làm xong chưa?"
"Yêu cầu của thầy cao quá..."
"Lần này sẽ tính vào điểm học phần."
Giản Trì Hoài hài lòng khi nhìn thấy cả đám sinh viên nháo nhác chạy xa. Ngón tay anh khẽ gõ vào khuỷu tay mấy cái, gọi điện cho Chử Đồng bằng sắc mặt u ám.
Cô vứt di động trên mặt bàn, khi nghe thấy động tĩnh thì nhìn qua sau đó lập tức không màng tới nữa.
Ba bốn bận như vậy, người ngồi bên cạnh bị tiếng ồn quấy rầy tới phát bực: "Chử Đồng! Sao không nghe máy?"
"Không rảnh."
Người đó cầm ly nước đứng dậy, khi đi ngang qua bàn cô thì liếc nhìn, thấy tên người gọi tới hiển thị, thực sự cảm thấy kỳ lạ: "JJ gọi tới. Cái quái gì, JJ á!"
Chử Đồng nhìn thấy lần lượt từng cái đầu ngẩng lên, rồi phóng tầm mắt về phía cô. Cô cắn ngòi bút. Thật sự không thể