Chử Đồng mím chặt môi, không dám ho he nửa lời.
"Quả nhiên chính em tung ra ngoài."
Cô há hốc miệng, giải thích: "Anh nghĩ lệch* rồi..."
*Còn có thể hiểu là: Anh hiểu nhầm rồi.
"Em thì đúng là nghĩ rất thẳng." Giản Trì Hoài nói theo lời của cô.
1
Bả vai Chử Đồng bị ghì đến đau đớn: "Mau thả em xuống đi!"
Giản Trì Hoài bước lên, một lần nữa ôm lấy đôi chân cô, nhấc lên cao. Đôi tay có được tự do của Chử Đồng nhanh chóng thoát khỏi hai dây quai đáng chết, chỉ có điều tay còn chưa bám vững được vào vai anh đã bị anh ném xuống.
Chử Đồng loạng choạng suýt ngã nhào, Giản Trù Hoài cất bước đi trước: "Đi, về phòng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô xách theo balo lẽo đẽo theo sau, cái bóng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông vòng qua cầu thang. Ngọn đèn bằng chất liệu giấy tái chế theo phong cách châu Âu trên đỉnh đầu khiến ánh đèn sáng tỏ trở nên mơ hồ, mông lung. Chử Đồng đang mải nghĩ xem lát nữa sẽ phải giải thích thế nào. Về tới phòng, Giản Trì Hoài ngồi xuống sofa trước, nhấc đôi chân dài lên.
Chử Đồng vừa mở miệng lại bị Giản Trì Hoài cướp lời: "Chuyện bức ảnh, tôi biết không phải em tung ra."
Cô ngước mắt lên nhìn với vẻ kỳ quái nhưng ngay lập tức sắc mặt cứng đờ chuyển thành nụ cười tươi như hoa: "Em đã nói là anh thông..."
"Nhưng ảnh là do em chụp, hậu quả em phải chịu trách nhiệm. Chuyện này giải quyết thế nào em tự tính đi. Bố mẹ đã biết rồi, hai hôm nữa sẽ về nước. Tôi đương nhiên sẽ không để họ nghĩ rằng cuộc sống riêng tư của tôi bừa bãi. Thế nên, tôi sẽ cho họ xem đoạn băng em đóng giả thành gái tiếp rượu mà tôi đã lưu trong điện thoại. Tới lúc đó, em tự giải thích đi." Anh tuôn một tràng nói hết, rồi lại bày ra cái vẻ thanh thản, nhàn hạ.
Chử Đồng hoảng hốt tới độ cằm suýt rớt xuống: "Trong vòng hai ngày, anh bảo em giải quyết kiểu gì?"
"Thế thì phải xem bản lĩnh của em rồi."
"Như vậy không công bằng, tin tức là do phía Độc Gia tung ra mà."
Giản Trì Hoài đứng dậy, sải bước về phía giường ngủ: "Lúc mấy người dò la chuyện riêng tư của người khác, đăng báo mà không thèm quan tâm tới thể diện của người ta, sao không nghĩ tới chuyện công bằng đi?"
Chử Đồng bất giác á khẩu. Đây cũng chính là nguyên nhân trước nay cô không muốn làm phóng viên giải trí.
Nhưng một tờ báo đầu ngành như Dịch Sưu ban đầu xin vào đã không dễ dàng, muốn để cô đổi công ty, cô có nói gì họ cũng không đồng ý.
Ngoài mặt, Giản Trì Hoài không vì chuyện này mà làm khó cô nhưng Chử Đồng sắp buồn bực mà chết mất. Người đàn ông này giở thủ đoạn hay thật, biết là đánh cô mắng cô cũng vô ích, thế nên buông nhẹ tênh một câu để cô tự giải quyết, vẫn còn giữ nguyên phong độ ngời ngời của anh. Chỉ có điều... cô phỉ nhổ! Sóng gió như hiện giờ, Chử Đồng muốn lao vào dập lửa, chỉ sợ bản thân cũng bị dồn lên bờ cát mà chết thôi*.
*Lấy từ câu: Trường Giang sóng sau dồn sóng trước.
"Chuyện đó..." Cô đi tới trước giường, thấy Giản Trì Hoài thoải mái cởi áo trên, để lộ ra chút cơ bắp rắn chắc màu đồng: "Hình xăm của anh là xăm tên ai vậy?"
Người đàn ông liếc cô với vẻ lạnh lùng rồi nhìn kỹ một lúc: "Tò mò?"
"Em là vợ anh..." Cô thể hiện biểu cảm tất nhiên.
Giản Trì Hoài vẫy tay về phía cô: "Thế thì em qua đây, tôi để em nghiên cứu thật tỉ mỉ."
Chử Đồng sải bước tới thật. Cô kéo chăn ra, chui lên giường. Giản Trì Hoài cũng hợp tác, vạch mép quần ra. Tối đó chụp trộm, lúc căng thẳng không tránh khỏi việc chọn góc chụp không tốt. Ngoài việc chụp được lớp da trắng trẻo ra, hình xăm cũng không mấy rõ nét. Hôm nay quan sát kỹ lại, Chử Đồng cũng không thể nhìn ra đó rốt cuộc là hình gì. Giản Trì Hoài thấy cô mặt không đỏ, tim không hồi hộp bèn kéo quần lên: "Không biết xấu hổ!"
"Chính anh bảo để em nghiên cứu mà." Không thể xem qua quýt, tốn công vô ích.
Cô xuống giường, tắm táp rồi đi ra ngoài. Trong phòng đã tối như hũ nút, rèm cửa bị kéo chặt lại, không một ngọn gió lọt vào, không có bất kỳ tia sáng nào có chỗ lánh mình. Cô sờ soạng leo lên giường nhưng trằn trọc mãi mà vẫn không sao chợp mắt được. Giản Trì Hoài bên cạnh thì ngược lại, chẳng phải suy nghĩ gì, nhịp thở đã đều đặn, chắc là đã ngủ say rồi.
Chử Đồng lật