Chử Đồng vừa lau tóc vừa bật đèn lên.
Người đàn ông để trần nửa người cũng ngồi dậy, sắc mặt vẫn đầy cao ngạo: "Em không muốn ngủ thì ra ngoài!"
"Sao anh lại làm mặt em ướt đầy nước thế này?"
"Tôi hạ nhiệt giùm em."
"Người cần hạ nhiệt là anh thì đúng hơn." Chử Đồng gạt lớp tóc ướt sũng bên má ra, liếc nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cốc nước, cô nhào tới định lấy nhưng không ngờ Giản Trì Hoài biết tỏng, lấy tay giữ chặt eo cô, đẩy cô ngã thẳng lên giường.
"Aida, đau!"
"Em có định ngủ hay không?"
Lưng Chử Đồng bị chấn động đến đau buốt: "Được rồi, em ngủ!"
Giản Trì Hoài nghe thấy vậy mới buông tay ra. Chử Đồng giả bộ xoa xoa bả vai, rồi lại bổ nhào về phía trước như một mũi tên...
Chẳng biết có phải Giản Trì Hoài từng luyện võ không, nếu không sao lại có một tốc độ phản ứng nhanh đến vậy? Lần này còn ngã mạnh hơn lần trước. Giản Trì Hoài đứng ngắm chuẩn cô từ trên xuống dưới: "Em muốn quan hệ với cái giường hay quan hệ với tôi đây?"
1
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chử Đồng chống hông, tuy rằng cảm thấy mất mặt nhưng không sao cả. Từ nhỏ mẹ đã dạy rồi, bị người ta ức hiếp thì phải đánh trả, nếu đánh trả không nổi thì phải... xin hàng vậy.
"Em ngủ... Em ngủ... Buồn ngủ chết mất!" Nói xong, cô nhắm chặt hai mắt lại.
Giản Trì Hoài đẩy cô sang một bên: "Đừng có ngọ ngoạy linh tinh nữa đấy, nếu không em biết tay tôi!"
Chử Đồng nằm sát tấm ga giường ẩm ướt, cũng không nhúc nhích nữa. Cả một buổi tối vệt nước đó đều bị che đến khô cong...
Ngày hôm sau, Giản Trì Hoài mặc quần áo nghiêm chỉnh, bảnh bao gọn gàng, vừa chỉnh sửa cổ tay áo vừa dặn dò với giọng điệu không chút khách khí: "Trước sáng sớm ngày mai, tốt nhất em hãy nghĩ ra cách giải quyết đi. Đám phóng viên bên ngoài cắn chặt tôi không buông, sớm muộn gì cũng lôi em ra."
Chử Đồng tỏ ra thờ ơ: "Em không phải người nổi tiếng, việc gì phải sợ."
"Tới lúc đó, chuyện người nhà em đều được nhà họ Giản chu cấp cũng sẽ bị moi móc ra, em có sợ không?" Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật, không quan tâm tới lời tranh luận của cô, quay người ra khỏi phòng.
Lần này thì cô có chửi mắng gì cũng vô dụng thôi.
Chử Đồng ngồi bất động trước màn hình máy tính. Trên đó là một góc hình xăm đã được phóng to của Giản Trì Hoài. Cô gái ngồi bên cạnh thường ngày cũng có quan hệ khá tốt với cô, qua vỗ vai cô: "Nghĩ thoáng một chút đi. Dù sao mọi việc cũng đã rồi, cứ nhìn mãi như thế, tớ sợ cậu mù mất."
"Ai nhìn anh ta chứ!" Xì!
"Cậu bảo ai lại đi xăm ở mấy chỗ như thế chứ, không thấy đau à?"
"Thì biến thái mà." Chử Đồng đáp một câu.
"Phải đấy! Đàn ông càng có địa vị hình như càng ngày càng phổ biến, cũng đâu chỉ có một mình Giản Trì Hoài..."
Câu nói này va vào đầu Chử Đồng. Nửa người cô bật dậy, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, nhanh chóng xem qua mấy bài báo trước đây. Quả nhiên, cô đã tìm được thứ quan trọng trong kho dữ liệu của mình.
Việc bây giờ bị Độc Gia cướp mất thời cơ, nếu cô còn không nghĩ cách cứu vãn sẽ có rất nhiều cơ hội bị gây khó dễ.
Còn về bức ảnh của Giản Trì Hoài, các trang mạng khác cũng đã rục rịch chia sẻ. Sự việc có vẻ càng lúc càng ầm ĩ, chỉ có mỗi Dịch Sưu là án binh bất động, thậm chí đến cả một đường link và hình ảnh có liên quan cũng không thấy.
Khoảng chập tối, khi Chử Đồng nộp cho tổng biên tập tin tức đã được chỉnh sửa xong, đôi mắt nheo nheo của tổng biên tập rực sáng trong khoảnh khắc.
"Chủ đề này hay, hay đấy!"
"Em ra ngoài một lát. Vừa mới nhận được tin, Ân Thiếu Trình bay chuyến sáu giờ. Trùng hợp là Giang Ý Duy cũng ngồi cùng một chuyến bay."
"Được rồi, đi đi!"
Sân bay rộng lớn.
Đêm tối lặng lẽ tới gần, ráng chiều đỏ như lửa làm nền cho áng mây, mềm mại như một bức tranh được đổ mực tàu. Mỹ cảm tự do chẳng mấy chốc bị một tiếng động ầm vang phá vỡ. Máy bay vừa hạ cánh không lâu, hành khách đã ùa ra với vẻ vội vã.
Một bóng hình cao lớn xuất hiện trong tầm mắt Chử Đồng. Người đàn ông đeo một chiếc kính râm cỡ bự nhưng gương mặt điển trai vẫn không bị che lấp chút nào. Người trợ lý đẩy hành lý theo ngay phía sau. Chử Đồng vội vàng ấn nút cửa trập*. Gần như đồng thời, cô nhìn thấy đại minh tinh Giang Ý Duy ăn mặc giản dị cũng bước ra.
*Của máy chụp ảnh.
Cô khó kiềm chế được sự kích động, liên tục chớp chớp mấy cái.
Hai chiếc xe một trước một sau đỗ bên lề đường. Ân Thiếu Trình rời đi trước. Giang Ý Duy thì bước lên chiếc xe tới đón mình.
Hai người mỗi người một ngả, dường như đơn thuần chỉ có cơ duyên ngồi cùng một chuyến bay mà thôi, nhưng Chử Đồng không phải chỉ mới theo đuôi họ một hai ngày. Giác quan