Edit: Rika
Ngồi trên xe Giản Trì Hoài, Chử Nguyệt Tinh tò mò nhìn ra bên ngoài.
Hai năm trời, lần đầu tiên cô có thể nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thoải mái, cô đã được tự do.
Chử Đồng cầm tay cô, nói: "Chị, mỗi ngày em sẽ ở cùng chị, đi mua sắm và mua quần áo với chị, cùng chị ăn những món ngon nhất."
Giản Trì Hoài đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, Chử Đồng đang nhìn Chử Nguyệt Tinh chằm chằm, Chử Nguyệt Tinh cũng nhìn lại cô.
"Trước đây tôi gọi cô như thế nào?"
"Đồng Đồng."
"Đồng Đồng, cho tới bây giờ chị cũng không nghĩ tới mình sẽ xen vào tình cảm của người khác, nhưng đúng là ba mẹ nói, anh ấy coi trọng chị cho nên chị mới cam tâm ở lại trong ngôi biệt thự đó. Chị cũng không biết quan hệ của em và anh ấy. Nhưng bây giờ chị đã được ra ngoài, chị có thể tự theo đuổi hạnh phúc của chính mình phải không?"
Chử Đồng á khẩu không trả lời được, càng không biết phải nói như thế nào với chị của mình. Chuyện thật ra không phải như thế, nhưng cho dù cô nói rõ ràng mọi chuyện với Chử Nguyệt Tinh, chị ấy có thể hiểu được sao?
Giản Trì Hoài nắm chặt tay lái, có một số việc đúng là Chử Đồng quá bướng bỉnh, anh cũng không thể lay chuyển được cô, cho nên anh sẽ nhượng bộ cô một bước. Anh không tin việc để Chử Nguyệt Tinh ra ngoài, Chử Đồng sẽ dễ chịu hơn trước, anh chỉ muốn cô cảm nhận được cảm giác này thôi.
Lái xe đến trước tiểu khu, không còn là một biệt thự độc lập đóng kín nữa, Chử Nguyệt Tinh cần phải tập giao tiếp với người khác.
Giản Trì Hoài không xuống xe, Chử Đồng cầm hành lý của chị gái sau đó dìu cô ấy xuống. Chử Nguyệt Tinh cứ kéo cánh cửa xe không buông, cô quay đầu lại hỏi Giản Trì Hoài: "Anh không vào sao?"
Ngón trỏ Giản Trì Hoài gõ nhẹ trên tay lái hai cái, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước, sau đó hướng về phía Chử Đồng nói: "Từ nay về sau, tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, liền khởi động xe chạy đi.
Lòng bàn chân Chử Đồng như bị dính chặt không thể động đậy, nhìn anh dứt khoát rời đi, ở trong thành phố cũng có thể chạy nhanh thế sao?
Chử Đồng cố gắng lấy lại tâm tình, kéo cánh tay của Chử Nguyệt Tinh: "Chị, chúng ta đi thôi."
---
Giản Trì Hoài không quay về Bán Đảo Hào Môn mà đi thẳng tới nhà họ Giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Linh Thục gầy đi một cách rõ rệt. Giản Trì Hoài đẩy cửa đi vào, bà đang đút cho Giản Lệ Đề ăn. Giản Lệ Đề nằm ở trên giường không chịu đứng lên, Giản Trì Hoài đi tới, ý bảo Tưởng Linh Thục đứng dậy, anh đưa mắt nhìn bà: "Mẹ, chuyện đã giải quyết rồi, mẹ cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe của mình."
"Em con như thế, mẹ làm sao có thể yên tâm được?"
Giản Trì Hoài ngồi bên mép giường, cầm cái chén trên tủ đầu giường: "Em không chịu ăn có đúng hay không?"
Giản Lệ Đề mới bị thất tình, đôi mắt sưng đỏ, nghĩ tới là lại khóc: "Anh, em thực sự không muốn ăn, có thể đừng ép em được không?"
"Chuyện đã rõ ràng, chỉ là có người tung ra tin tức giả mà thôi."
"Đừng lừa mình dối người, người tung ra tin tức đó là nhằm vào em."
Giản Lệ Đề xoay người, đối diện với Giản Trì Hoài: "Sau khi em ra khỏi nhà, người ngoài đều chỉ trỏ em, còn có bạn em, bọn họ cũng tới tra hỏi em."
Giản Trì Hoài cầm cái chén trong tay, ánh mắt trầm tĩnh, phảng phất mọi chuyện trong mắt anh đều có thể giải quyết được.
"Không có việc gì, em đã nói chỉ là một tin tức giả mà thôi, gặp được rồi theo đuổi đến tận cùng, cũng có thể tách ra, có một số người bạn không đáng nhắc đến."
Tưởng Linh Thục đứng ở bên cạnh: "Trì Hoài, con thực sự thả người kia ra rồi?"
Giản Trì Hoài đưa mắt nhìn bà: "Vâng."
"Con thật hồ đồ! Lỡ may có người phát hiện..." Hai ngày nay Tưởng Linh Thục không ngừng suy nghĩ đến vấn đề này, mỗi khi nghĩ đến hậu quả, bà lo lắng không yên, bà tức giận đẩy bả vai anh: "Con thực sự là hồ đồ! Tại sao lại đồng ý với Chử Đồng? Con bảo sau này Lệ Đề phải làm sao bây giờ?"
2
Giản Lệ Đề nghe nói như thế, ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xị xuống, nhíu mày hỏi: "Mẹ, mẹ nói thế là có ý gì?"
Tưởng Linh Thục chợt hoàn hồn, môi run rẩy không biết phải nói như thế nào, bà thực sự rơi vào tình thế cấp bách, biết Chử Nguyệt Tinh được thả ra, bà liền rối trí. Giản Trì Hoài đem cái chén để lên tủ đầu giường, anh thật không lo lắng gì, đi đến bước này rồi, có một số việc từ lâu đã thoát ra khỏi sự khống chế.
"Lệ Đề, em cũng không còn nhỏ nữa, có một số chuyện em cũng nên biết."
Giản Lệ Đề tỏ thái độ rất an tĩnh, hai tay ôm đầu gối, ngẩng mặt lên: "Anh, tin tức ngày đó em có đọc qua, người kia nói nhà chúng ta ép mua ép bán, có đúng là có chuyện này hay không?"
"Không có!" Tưởng Linh Thục cuống quít mở miệng: "Lệ Đề, đó là tin tức bậy bạ, con tin sao?"
"Mẹ, như anh đã nói, con không còn nhỏ, có rất nhiều chuyện mặc dù con không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng với vốn kiến thức của con, thật sự có người bị nhà chúng ta giam giữ, có đúng hay không?"
Khuôn mặt Tưởng Linh Thục tái nhợt, bà lùi lại, không dám đối mặt với ánh mắt của con gái. Giản Trì Hoài gác chân lên, giọng nói nặng nề: "Đã thả ra rồi."
"Đã thả?" Thanh âm Giản Lệ Đề yếu ớt, càng nói càng giống như là lẩm bẩm: "Như vậy, nói cách khác, thật sự có người bị nhốt hai năm."
Giản Trì Hoài thấy cô như vậy, rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của cô. Giản Lệ Đề nhìn Tưởng Linh Thục: "Mẹ, mẹ hỏi anh vì sao lại đồng ý với chị dâu, là vì chị dâu nên mới thả người đó ra ngoài sao? Anh, em có nghe nói qua, chị dâu có một người chị gái nhưng mắc bệnh nặng mà chết, có phải người đó chính là chị ấy hay không?"
Giản Trì Hoài không giấu diếm: "Đúng, là cô ấy."
Giản Lệ Đề ách một tiếng, nước mắt trào ra: "Vậy anh cưới chị dâu, là có phải vì liên quan tới em hay không?"
"Đúng."
Giản Lệ Đề nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi, cô lắc đầu, khó có thể tin nổi: "Vì sao mọi người không nói sớm cho em biết? Chuyện này, chị dâu cũng mới biết có phải không?"
Giản Lệ Đề ít nhiều cũng hiểu tính cách Chử Đồng, nếu chị ấy biết rõ chuyện này thì làm sao có thể đồng ý được?
Tưởng Linh Thục thấy con gái như vậy, bà muốn khuyên giải con: "Lệ Đề, đừng như vậy, chuyện này không liên quan gì đến con cả."
"Trước đây con luôn đối nghịch với chị ấy, con nói chị ấy không xứng với anh, không xứng với gia cảnh nhà chúng ta, cuộc sống này là nhà chúng ta cho chị ấy. Anh, vì sao mọi người không nói sớm cho em biết?"
Tưởng Linh Thục ngồi ở mép giường, kéo tay con gái: "Lệ Đề, ngàn vạn lần đừng nghĩ như thế, không nên kích động."
"Có một số việc, anh không muốn em phải đối mặt, nhưng bây giờ chị dâu em đi rồi, khó tránh khỏi chuyện em sẽ hỏi tới. Hơn nữa việc em cần phải đối mặt rất rất nhiều, anh nhắc nhở em, em đã lớn rồi, nên có năng lực chịu đựng. Hiện tại anh nói cho em biết những điều này, em có thể chịu được hay không?"
Giản Lệ Đề khóc thút thít, gật đầu: "Em có thể."
Giản Trì Hoài đem chén cơm đưa tới trước mặt cô: "Ăn đi, nếu như ảnh hưởng đến sức khỏe của em, mọi người trong nhà thật sự không chịu được đâu."
"Anh, chị dâu đi đâu?" Giản Lệ Đề đưa tay cầm cái chén.
Tưởng Linh Thục đưa mắt nhìn con trai: "Đương nhiên là quay về nhà của cô ta, năm đó nhà bọn họ đưa ra điều kiện anh con phải cưới cô ta, bây giờ bội ước..."
Có vẻ như Giản Trì Hoài như không nghe lời Tưởng Linh Thục nói, anh nói với Giản Lệ Đề: "Chị gái chị ấy cần được chăm sóc, anh đã sắp xếp một chỗ tốt cho hai người, tạm thời không đi đâu cả."
"Người kia... còn có thể trở về sao?"
"Đúng."
Tưởng Linh Thục tức giận thiếu chút nữa không thở được, nhưng con trai bà đã nói như thế, bà còn có thể làm trò gì trước mặt con gái, chỉ có thể nuốt tâm tình không vui vào.
---
Chử Đồng mang theo hành lý của chị gái lên lầu, cầm chìa khóa mở cửa vào phòng, trước cửa có đôi dép, đổi dép xong cô đi vào phòng. Trong phòng có tất cả mọi thứ cần có, chỉ cần mang đồ vào ở là được. Chử Đồng đem đồ của Chử Nguyệt Tinh vào một gian phòng.
"Ba mẹ ở bên kia chắc chắn sẽ không dọn đi, chị, từ bây giờ chị và em sẽ ở đây."
"Được." Chử Nguyệt Tinh đi tới đi lui trong phòng: "Đồng Đồng, trước kia em ở đó?"
Chử Đồng ấp úng: "Trước em ở gần công ty, nhưng giờ em chuyển công tác, vừa vặn ở cùng chị."
"Được."
Chử Nguyệt Tinh ngồi xuống mép giường, bàn tay vuốt ve cái chăn bên dưới, Chử Đồng đi tới trước mặt cô, cúi người xuống nhìn vào mắt cô: "Chị, chị thấy rời đi tốt, hay ở lại chỗ kia tốt hơn?"
"Rời đi tốt." Chử Nguyệt Tinh mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt: "Lúc chị ở bên kia, thật không thể ra ngoài, chỉ có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài qua song cửa sổ, thế nhưng hôm nay lại không giống như vậy, cảnh vật trên đường rất nhiều, chị rất vui vẻ."
Chử Đồng nghe thế, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng tâm tình: "Em sợ là do em bắt buộc chị rời đi, mà lòng chị lại không muốn."
Chử Nguyệt Tinh cười ra tiếng: "Chị đã nghĩ thông suốt, chị ở lại cũng thế, anh ấy cũng không thể mỗi ngày lại đến được, số lần chị và anh ấy gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay."
"Chị nghĩ được như thế là tốt rồi, chị, chúng ta xuống siêu thị bên dưới đi dạo, em dẫn chị đi mua một số đồ dùng hằng ngày."
"Được."
Chử Đồng mua đồ uống cùng một ít trái cây, rau dưa, rồi đem mọi thứ bỏ vào trong tủ lạnh. Đến tối, Chử Đồng làm cơm, chuẩn bị các món ăn, Chử Nguyệt Tinh không còn bị giam giữ cho nên ăn uống rất ngon