Vu Khả ra khỏi trại giảm, Vương Dịch Phong đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Gương mặt cô không biểu cảm, nhưng trong đôi mắt lại thoáng vẻ u sầu.
“Bây giờ em muốn đi đâu?”
“Cho em tới khách sạn.
Cảm ơn anh.”
“Em đang xem anh là tài xế đấy à?” Anh chọc cô
Vu Khả ngồi ở ghế sau, còn nói một câu như vậy khiến anh không biết bản thân nên đau lòng nữa hay không.
“Bây giờ em tính thế nào?”
“Em muốn li hôn.
Em nghĩ kĩ rồi.”
Vu Khả cười nhạt.
Từ đầu hôn nhân này đã là một sai lầm, càng về sau lại càng sai.
Bây giờ đã đi đến ngõ cụt rồi.
Cô tổn thương hắn, hắn tổn thương cô, hai người ở bên nhau cũng không hạnh phúc, làm khổ nhau nữa làm gì.
Dù bao nhiêu lần hắn cô gắng vì cô, cô nhận thấy được, cũng muốn cố gắng vì hắn, cuối cùng lại ích kỉ không chịu thay đổi, người chịu trách nhiệm cho cuộc đổ vỡ này không ai khác chính là cô.
Cô vẫn hợp ở một mình hơn, cô sẽ theo ý nguyện ban đầu, một mình đi du lịch khắp nơi, sau này nếu có tìm được một người nào hợp thì gả, không thì với bản tính của cô chắc chỉ làm khổ người ta.
“Em… thích Trình Diệp đúng không?” Vương Dịch Phong lại hỏi cô.
Vu Khả không từ chối, cúi đầu: “Thích thì sao chứ, bọn em không thể quay đầu nữa rồi.”
Vương Dịch Phong cũng không hỏi nữa, anh nhận định bản thân đã không còn cơ hội nữa rồi.
Anh đưa cô đến khách sạn còn mình thì quay lại công ty.
Nhìn bóng cô biến mất ở kính chiếu hậu, Vương Dịch Phong lắc đầu mỉm cười chua chát.
Đã có lúc anh hối hận vì năm đó đã bỏ đi, nhưng anh nghĩ lại rồi, nếu không nhờ năm đó anh ra nước ngoài thì bây giờ anh đã không có được ngày hôm nay.
Tất cả của anh hôm nay đều là nhờ cô mà có, anh không nên tham lam cả cô nữa, điều anh nên làm bây giờ là dốc hết sức giúp cô mà thôi.
Ngủ một giấc đến chiều, Vu Khả mới tỉnh dậy.
Điều đầu tiên cô làm là kiểm tra điện thoại, chẳng có lấy một cuộc gọi nào.
Không biết cô đang đợi gì nữa, chỉ là cứ đợi có người gọi đến, có người nói chuyện với cô.
Vậy mà cũng có ngày cô lại cảm thấy cô đơn, tủi thân, không một người quan tâm, đến cả việc muốn khóc cũng nghẹn ở cổ họng thế này.
Nó đau lắm!
Cô suy nghĩ kĩ rồi, hít một hơi thật sâu, cố tạo ra vẻ tự nhiên nhất gọi cho hắn.
Bên kia nhấc máy rất nhanh, giọng nói quen thuộc cách một chiếc điện thoại truyền vào tai cô.
Chỉ với một từ đơn giản cô liền biết hắn hẳn là rất mệt mỏi.
“Trình Diệp…”
“Ừ.” Hắn lạnh lùng, cười nhạt đáp lại một từ.
“Chúng ta li hôn đi.”
Lời nói cô nhẹ nhàng thốt ra như vậy, hắn cũng không suy nghĩ, cũng không cứu vãn hay cầu xin gì, vẫn rất lạnh lùng pha chút khinh thường.
“Lúc nào?”
“Sáng mai đi, tôi đợi anh ở cục dân chính.”
“Được.
Đừng đến muộn, thời gian của tôi quý giá.” Hắn nói xong liền trực tiếp