Cô bị hắn đưa về nhà.
Dương Nguyệt đang ngồi xem ti vi ăn trái cây rất thoải mái.
Lúc ra ngoài cô đã dặn quản gia tiếp đãi cô ta cho tốt, xem ra cô ta rất hưởng thụ cảm giác làm thiếu phu nhân trong nhà.
Thấy cô và hắn về, cô ta đứng dậy, khép nép chào: “A Diệp, chị, hai người về rồi sao?”
“Tên tôi là để cô gọi hả?” Trình Diệp lạnh lùng quát cô ta.
Dương Nguyệt cúi đầu, uất ức nắm chặt vạt áo.
Lần nào cũng vậy, cô ta đều làm bộ mặt đó, bộ mặt khiến người ta thương hại mà đưa tay giúp đỡ.
Nhưng lần này cô không giúp được rồi.
“Dương Nguyệt, cô nói đi, tôi làm chủ cho cô.”
Dương Nguyệt nghe vậy thì mừng rỡ nhưng giọng nói vẫn rất yếu ớt: “A Diệp, anh quên rồi sao? Tối hôm đó ở quán bar Night, anh uống say, sau đó chúng ta...!là anh ăn hiếp em, bây giờ anh không nhận...”
Mắt cô ta đỏ lên, kể tội Trình Diệp.
Hắn cười giễu cợt: “Tôi uống say đúng là không nhớ gì, nhưng từ trước đến nay mỗi lần uống say tôi đều lăn ra ngủ như chết.
Cô tìm người đổ vỏ cũng phải tìm cho đúng người chứ.”
“Lỡ hôm đó anh không lăn ra ngủ mà đè cô ấy ra thì sao?”
Trình Diệp nhìn sang cô vợ ngốc nghếch của hắn, còn bênh cho người ta, thật muốn đánh cô một trận mà.
Sao cứ thích đào hố chôn hắn vậy?
“Anh lấy bằng chứng đâu chứng minh anh không làm gì cô ta, hả?” Vu Khả lại tiếp tục nói.
Dù không có cô cũng phải làm cho có, cô chán hắn lắm rồi, cô muốn tự do!
Trình Diệp á khẩu không được.
Hắn vắt óc nghĩ, chợt nhớ ra điều gì đó.
“Cô có giấy khám thai đấy không?”
Dương Nguyệt gật đầu, vội vàng lên lầu lấy giấy khám thai rồi đưa cho anh.
Trình Diệp cười lạnh nhận lấy giấy khám thai, chạy nhanh như vậy không sợ động thai sao, xem anh vạch trần cô ta thế nào.
“Tôi nhớ không nhầm thì lúc tôi tỉnh lại cả căn phòng đều nồng nặc mùi hôi, tôi thì bất tỉnh chẳng biết gì, thật khâm phục cô có thể chịu được cái mùi đó.”
Hôm đó hắn uống say, có nôn ra sàn chẳng ai dọn dẹp.
Lúc tỉnh dậy cũng chẳng thấy cô ta đâu mà tiền trong ví hắn đã mất sạch.
Chuyện này hắn đã không truy cứu cô ta cứ thích đâm đầu vào.
Nghĩ hắn say mà lợi dụng, nằm mơ!
“Huống hồ...!giấy khám thai này viết cô mang thai 10 tuần tuổi, mà hôm tôi say đó cách đây gần hai tháng.
Cô còn muốn nói gì không?”
“Tôi...” Bây giờ đến Dương Nguyệt chẳng biết á khẩu làm sao.
Vu Khả thở dài.
Cô biết cô ta ngốc rồi, không ngờ lại ngốc đến mức này, làm tiểu tam cũng làm không nổi, uổng công cô cố gắng giúp cô ta.
“Giờ thì...CÚT!” Trình Diệp lườm cô ta.
Dương Nguyệt sợ hãi, đứng bất động, nhìn sang cô.
Cô cũng chịu rồi, làm sao giúp nổi cô ta nữa.
“Em còn muốn giúp cô ta?”
Đang