Tối qua Vu Khả phát hiện mình rớt dâu.
Cũng sáng sớm ai kia có ý đồ lại tối sầm mặt mũi ra khỏi phòng.
Hôm qua cãi nhau gà bay chó chạy, cô lại bị hắn đè ra, may mà dâu rớt đúng lúc, ai kia phải đi tắm nước lạnh.
Vu Khả cười hì hì, nhìn một đống bcs ở đó, đột nhiên cô nghĩ ra một chuyện.
Ai đó lại đá cửa vào, làm cái gì cũng phát ra tiếng thể hiện sự bực tức.
“Dậy đi, mẹ gọi, lát qua nhà chính.”
“Ò.” Vu Khả cười thầm trong bụng.
Nhìn mặt hắn đen như đáy nồi, thật thoả mãn ghê.
Về nhà chính, mẹ chồng cô đã ngồi đợi sẵn cùng mẹ cô, hai người họ cười cười nói nói khiến cô lại rùng mình.
Tiêu rồi, họ mà ngồi chung thì chuyện đó sẽ xảy ra.
Vu Khả vội vàng chạy tới, biến hoá thành một cô con gái ngoan ngoãn, dễ thương chào hỏi hai người.
Trước đây dù có tinh ranh, nghịch ngợm thế nào thì trước mặt mẹ cô đều tỏ ra ngoan ngoãn, nhờ thế mà mẹ luôn cưng chiều cô nhất, và người anh đáng thương của cô luôn là đứa chịu tội.
“Mẹ, hai người khoẻ chứ?”
“A, Khả Khả tới rồi sao? A Diệp đâu?” Mẹ chồng cô, Trình phu nhân vui mừng cầm tay cô.
“Bên ngoài ấy ạ.” Nhắc đến hắn, giọng cô không còn hào hứng nữa.
Mẹ cô nghe vậy thì đánh nhẹ lên tay cô.
“Khả Khả, nó có làm gì sao con cứ về nói với mẹ, mẹ chắc chắn sẽ trừng trị nó giúp con.” Trình phu nhân lại dặn cô.
Mẹ cô cướp lời: “Chị đừng nói vậy nó lại sinh hư.”
Hai bà mẹ này lúc nào cũng vậy.
Mẹ cô thì luôn bênh Trình Diệp, còn mẹ chồng lúc nào cũng thiên vị cô.
Rồi rốt cục ai là con ai?
“Nghe nói...!hai đứa cãi nhau sao? Có một cô gái còn đưa bụng bầu tới.”
“Vâng.
Chỉ là hiểu lầm thôi, giải quyết cả rồi ạ.”
Vu Khả thật muốn thêm mắm thêm muối vào để ăn vạ đòi li hôn, thế nhưng cô không dám, mẹ cô ngồi bên cạnh, cô không thể làm bậy.
Đúng lúc Trình Diệp vào, Trình phu nhân lấy chiếc dép đang đi dưới chân lên ném thẳng vào mặt hắn.
Mặt hắn méo mó, nhìn mà không hiểu gì.
Chắc là cô nàng kia lại tố cáo hắn cái gì rồi, tí nữa về hắn mới cho cô biết tay!
“Mày...!tao dạy mày như thế nào để mày đi làm Khả Khả buồn hả?”
“Con đã làm gì đâu, cô ấy làm con tức chết thì có.”
Trình Diệp cãi lại, kết quả lại ăn thêm một chiếc dép nữa.
Hắn im lặng, chẳng dám ho he gì, ngồi