Những mảnh vỡ của chén sứ Thành Hóa đã được gửi đến Quý gia và đặt ở giữa sảnh.
Toàn bộ Quý gia, bao gồm cả người giúp việc đều cúi đầu, thậm chí không ai dám thở mạnh.
Ba trăm triệu không phải là một số tiền nhỏ đối với Quý gia.
Sau một lúc trầm ngân, Quý Khánh Sơn hỏi Hứa Niệm An, “Niệm An, lúc đó con cũng ở hiện trường, con có thể nói với ba chuyện gì đã xảy ra không?”
“Ba!”, Quý Thiến Thiến giận dữ xen vào, “Ba muốn chị ta nói gì nữa? Chính chị ta cùng với người ngoài hãm hại con.”
Quý Thiến Thiến tức giận nhìn Hứa Niệm An, như muốn xé xác cô ngay tại chỗ, “Hứa Niệm An, đồ tiện nhân, Quý gia đối xử tốt với cô, ăn không ở không, vậy mà cô chỉ là một con sói mắt trắng…”
“Đủ rồi.” Quý Khánh Sơn gắt gỏng mắng, “Con còn không đủ xấu hổ sao?”
“Ba, ba làm sao có thể trách con, chính là Niệm An chị ta đã gài bẫy con.”
Hứa Niệm An nhìn Quý Thiến Thiến một cách lạnh lùng, “Tôi gài bẫy cô như thế nào? Tôi sắp đặt sao? Tôi giao cái chén hay tôi đã mua nó?”
Quý Thiến Thiến, “Đừng giả vờ ngây thơ trước mặt ba. Thứ tôi đưa rõ ràng là một cái chén chỉ có năm trăm tệ. Làm sao nó có thể biến thành đồ thật trong nháy mắt được? Nếu đó là đồ thật thì chính là chị, chị đã thông đồng với nhân viên công tác bí mật thay thế nó.”
Một tiếng “Bốp!”, Quý Khánh Sơn đập mạnh lên bàn, trừng mắt nhìn Quý Thiến Thiến và giận dữ nói, “Mau câm miệng lại. Con đã làm chuyện sai trái rồi mà còn không biết hối cãi lại đi hãm hại người khác.”
Quý Khánh Sơn chỉ vào Triệu Dung tức giận mắng, “Đây là con gái ngoan mà bà dạy dỗ đây sao?”
Triệu Dung sắc bén nói, “Quý Khánh Sơn, ông còn có lương tâm không? Tôi kết hôn với ông hơn 20 năm, sinh con nuôi dưỡng con cho ông, ông không cho là tốt. Ngược lại là cái người họ Hứa kia, ông không cưới được về nhà, thì bắt con trai tôi phải cưới con gái của cô ta. Giờ khi xảy ra chuyện, ông không hỏi tại sao mà mở miệng ra là chỉ bao che cho con gái của Hứa Tín, Quý Khánh Sơn, ông có thấy ghê tởm không?”
Bản thân Quý Khánh Sơn không có tình cảm với Triệu Dung, Triệu Dung cách làm người lại không tốt, Quý Khánh Sơn thấy bà ta sinh một cặp nhi tử cho ông, bất kể ngày thường Triệu Dung làm gì, chỉ cần không quá khác người, ông đều mơ hồ nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng lúc này ông mới nhận ra thật sự có lỗi, hai đứa con này đã bị Triệu Dung dạy hư rồi.
Quý Khánh Sơn đau đầu về chuyện này, ông năm đó đối với Hứa Tín quả thật có vài phần dụng tâm, nhưng những năm này đối với mẹ con Hứa Tín giúp đỡ không phải bởi vì tình cảm đối với bà, mà là sự báo đáp lòng tốt của Hứa lão gia dành cho ông.
Vì nếu hồi đó không có sự giúp đỡ của Hứa lão gia thì sẽ không có Quý Khánh Sơn của ngày hôm nay chứ đừng nói đến Quý gia của ngày hôm nay.
Quý Khánh Sơn không muốn cãi nhau với Triệu Dung nữa, đứng dậy nói với Hứa Niệm An, “Niệm An, con theo ta vào thư phòng.”
Triệu Dung thấy chồng không còn kiên nhẫn với mình, liền hét lên sau lưng ông, “Quý Khánh Sơn, bây giờ ông còn không muốn nói chuyện với tôi nữa phải không?”
Quý Thiên Thiến khóc lóc bên cạnh Triệu Dung, nhưng Quý Thừa Ngọc cau mày nói, “Mẹ, mẹ cũng nói ít thôi, mặc dù Thiến Thiến đã bị người ta hãm hãi, nhưng nếu mẹ và Thiến Thiến không bày trò này ra với Hứa Niệm An, cố tình giả mạo thì những điều này sẽ xảy ra sao.”
Triệu Dung giận dữ dậm chân tại chỗ, bây giờ ngay cả con trai bà cũng không đứng về phía bà nữa, “A Ngọc, tại sao con lại vì con nhỏ đó nói mẹ như vậy? Nếu không phải vì tiện nhân đó, Quý gia làm sao có thể mất 300 triệu tệ?”
Quý Thừa Ngọc nói, “Con nghĩ chuyện này có thể không liên quan đến Hứa Niệm An. Hơn nữa, cô ấy ở đâu lấy ra nhiều tiền như vậy để mua một chén sứ Thành Hóa thật.”