Hứa Niệm An nhìn Quý Thừa Ngọc và hỏi, “Anh bị sao vậy?”
“Không sao đâu.” Quý Thừa Ngọc nhanh chóng phục hồi tâm trạng.
“Ba đang đợi anh trong thư phòng.” Hứa Niệm An nói xong, đi về phía phòng ngủ của cô.
Ngay khi hai người chuẩn bị đi ngang qua, Quý Thừa Ngọc vươn tay nắm lấy cánh tay cô, “Cô với Mục Duyên Đình có quan hệ gì?”
Hứa Niệm An giật mình, nhưng nhanh chóng trở lại tự nhiên, xoay người hỏi anh: “Anh cho rằng tôi cùng với anh ta có quan hệ gì?”
Quý Thừa Ngọc nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nhìn cô trong vài giây, sau đó buông cánh tay cô ra, nhếch mép nói, “Cũng đúng, người đàn ông như anh ta làm sao có thể dính dáng tới một người như cô.”
Mặc dù cô đã quyết định buông tay, nhưng sự chán ghét và khinh thường trong mắt anh ta đồng loạt xé nát trái tim của Hứa Niệm An, ngay lập tức trở nên đẫm máu.
Hứa Niệm An giả vờ mạnh mẽ nhướng mày giễu cợt, “Đúng vậy, tôi chính là loại phụ nữ này, nhưng ít nhất tôi không phải là loại phụ nữ đi làm tiểu tam, huống chi là sinh con cho đàn ông đã có gia đình.”
Quý Thừa Ngọc ngạc nhiên, anh ta chợt nhớ đến bức ảnh trên Wechat mà Viên Thi Nhu vừa gửi cho anh ta, đó là bức ảnh que thử thai có hai vạch bên trong. Anh ta lại bắt lấy cánh tay của Hứa Niệm An, trầm giọng hỏi, “Làm sao cô biết Viên Thi Nhu mang thai.”
Viên Thi Nhu nói, anh là người đầu tiên cô thông báo.
Hứa Niệm An cười lạnh, quả nhiên, Mục Duyên Đình đã nói đúng, người phụ nữ kia mang thai, khi cuộc hôn nhân của họ còn chưa có kết thúc.
Thấy cô không lên tiếng, Quý Thừa Ngọc tăng thêm một chút sức lực, “Nói đi, làm sao cô biết được?”
Thực ra, đối với Viên Thi Nhu, anh ta chưa bao giờ muốn chạm vào, chỉ có điều lần đó, anh ta biết Hứa Niệm An muốn cùng anh ta ly hôn để được cổ phần của nhà họ Quý. Tối hôm đó, anh ta uống chút rượu và khi đến gặp Viên Thi Nhu, Viên Thi Nhu ở trước mặt anh ta trông thật gợi cảm. Không biết vì cái gì, ngay tối hôm đó, anh ta cư nhiên quan hệ cùng Viên Thi Nhu.
Đương nhiên, Hứa Niệm An không thể nói rằng Mục Duyên Đình nói với cô ấy điều này.
Nói xong, mặc kệ phản ứng của Quý Thừa Ngọc, trực tiếp rời đi.
Quý Thừa Ngọc liếc nhìn bóng lưng Hứa Niệm An, quay người đi vào thư phòng của Quý Khánh Sơn.
Vừa bước vào, anh ta đã nghe Quý Khánh Sơn nói, “Chuyện của hai đứa, con rốt cuộc tính toán làm sao?”
Quý Thừa Ngọc muốn nói đến chuyện ly hôn, người mà anh ta luôn muốn lấy là Viên Thi Nhu, hơn nữa Viên Thi Nhu đã có đứa con trong bụng. Nhưng không biết tại sao, anh ta có chút không muốn nói lời ly hôn.
Nhìn anh ta như vậy, Quý Khánh Sơn biết con trai mình đang do dự, ông hỏi lại, “Thế nào, vẫn chưa nghĩ xong?”
Quý Thừa Ngọc nghiến răng, “Con sẽ ly hôn với Hứa Niệm An.”
Quý Khánh Sơn thở dài, nói một cách nghiêm túc, “A Ngọc, Niệm An là một cô gái tốt hiếm có, nếu con bỏ lỡ con bé, ba sợ rằng con sẽ không bao giờ có cơ hội khác trong cuộc đời của mình. Ba không biết điều gì đã xảy ra giữa hai đứa khiến con đột nhiên ghét Niệm An. Nhưng khi ba yêu cầu con kết hôn với Niệm An không phải vì mẹ con bé, mà vì ba nghĩ Niệm An thực sự yêu con và con bé sẽ đối xử với con hết lòng.”
Quý Thừa Ngọc, “Mẹ cũng yêu ba, nhưng ba vẫn không yêu mẹ đó thôi.”
Quý Khánh