Hứa Niệm An quay lại thì thấy Mục Duyên Đình, một bộ dáng phong thần tuấn lãng, từ cửa bước vào.
Cô kinh ngạc: Anh ấy không về công ty à? Làm thế nào anh sẽ xuất hiện ở đây?
Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ, khí chất cao quý, khí tràng bức người, phảng phất như mang theo gió thu ngoài cửa vào, trong đôi mắt đen lạnh lẽo hiện lên vẻ u lãnh làm cho người khác nhìn vào cảm thấy khiếp sợ, không biết từ nơi nào tới.
Trịnh Hiểu Phân và Cố Dung quay lại, nhìn thấy Mục Duyên Đình lúc này, vẻ mặt của họ đều kinh ngạc.
Trịnh Hiểu Phân bị thu hút bởi khí chất cao quý chói lọi của Mục Duyên Đình, và rất ngạc nhiên rằng trên đời này sẽ có một người đẹp như vậy.
Cô lớn thế này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy một nam thần tuấn mỹ như vậy, thậm chí bất kỳ minh tinh màn bạc nào cũng sẽ xấu hổ khi gặp anh ta.
Mục Duyên Đình luôn tỏ ra khiêm tốn.
Mặc dù đế đô có rất nhiều tin đồn về anh, thực tế ít người nhìn thấy anh, nhưng không đại biểu là Cố Dung không biết anh.
Cố Dung thân là con cháu Cố gia, gần đây đã nhìn thấy Mục Duyên Đình, đối tượng liên hôn của Cố gia, một vài lần từ xa.
Anh ta chỉ không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện ở đây.
Đôi mắt đen thờ ơ của Mục Duyên Đình liếc về phía Trịnh Hiểu Phân, ngay sau đó rơi vào người Hứa Niệm An.
Thấy cô ấy khoác lên cánh tay chiếc áo khoác len nam, khóe miệng Mục Duyên Đình gợi lên một chút vòng cung.
Anh đem đôi chân dài của mình chậm rãi đi về phía Hứa Niệm An, duỗi ra cánh tay dài, mạnh mẽ ôm lấy Hứa Niệm An, "Tại sao bạn gái của tôi sống thê thảm mà tôi lại không biết? Nhưng tôi chỉ biết là đã đắc tội tới bạn gái của tôi, thì cuộc sống của người đó từ đây về sau không thể chỉ nói là sống thê thảm.”
Giọng Mục Duyên Đình thanh lãnh đạm nhiên, tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo, rõ ràng không có cố tình, nhưng toàn bộ không khí trong cửa hàng dường như bị buộc phải hạ xuống ngay lập tức.
Tiểu Hắc thấy Mục Duyên Đình vội vàng báo cáo tình hình, “Thưa tiên sinh, cô này đã thất lễ với Hứa tiểu thư."
Sự xuất hiện của Mục Duyên Đình khiến Hứa Niệm An cảm thấy thoải mái vô cớ.
Khi anh ôm cô vào lòng, cô ngước mắt lên và cười với anh, "Em không sao, anh không cần vì em mà xuất đầu lộ diện."
Cho dù không biết thân phận của Mục Duyên Đình, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết người này không phú tức quý.
Trịnh Hiểu Phân chỉ bắt nạt kẻ yếu, khi nhìn thấy Mục Duyên Đình mang loại cường đại khí tràng trên người, cô ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, "Vị tiên sinh này, chỉ là hiểu lầm thôi. Hứa Niệm An và tôi là bạn cùng lớp. Tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng bạn học của chúng tôi sẽ họp lớp vào ngày mai, tôi muốn hỏi cô ấy xem cô ấy có đi không. Thưa tiên sinh, tôi thực sự không đối với bạn gái của ngài nói năng lỗ mãng."
Cố Dung cũng phản ứng lại sau nỗi khiếp sợ.
Anh ta vội vàng theo lời của Trịnh Hiểu Phân và nói, "Đúng vậy, Mục tứ gia, tất cả chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm.”
“Mục tứ gia?"
Ở đế đô, ngoài gia chủ của Mục gia xưng là Mục tứ gia, còn có ai dám dùng danh hiệu này nữa?
Trịnh Hiểu Phân lập tức sững sờ.
Nhận ra có thể vì Trịnh Hiểu Phân mà chọc tức vị đại gia này, Cố Dung giận sôi máu, "Ngu xuẩn, cô biết hay không biết rằng cô đã khiêu khích người mà cô không nên chọc vào?!"
Trịnh Hiểu Phân đâu biết Hứa Niệm An sẽ có quan hệ với Mục gia gia chủ nổi tiếng ở đế đô? Cô ta chỉ nghĩ cô là một nữ nhân bị nhà họ Quý ruồng bỏ.
Lúc trước cô ta thấy cô không vừa mắt, hiện tại muốn nhân cơ hội làm nhục cô, nếu biết cô là nữ nhân của Tứ gia, đánh chết cô cũng không dám gây chuyện.
Cố Dung nóng lòng muốn tiến lên tát cô vài cái, “Hứa tiểu thư nói cô kêu lên, cô còn không kêu!”
Trịnh Hiểu Phân sắc mặt tái nhợt, rất nhiều người ở đây đều đang xem, để cô ta kêu tiếng chó sủa, sau này cô ta sẽ gặp người như thế nào ?
Cố Dung không cho cô cơ hội do dự, tát vào mặt Trịnh Hiểu Phân một cái, “Đang suy nghĩ gì vậy, kêu lên!”
Trịnh Hiểu Phân nhắm mắt lại, “Gâu! Gâu gâu!”
Ngoài cửa lập tức có âm thanh ủng hộ.
Cổ tay cô ta trong phút chốc được nới lỏng, Tiểu Hắc hung ác cảnh cáo cô ta, “Về sau nói chuyện cẩn thận một chút, còn không mau cút đi!”
Hai người như được đại xá, liều mạng chạy đi.
Hứa Niệm An duỗi một ngón tay ra chọc vào ngực Mục Duyên Đình, nhẹ giọng hỏi, "Sao anh lại ở đây? Anh không trở về công ty sao?"
Mục Duyên Đình lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho Hứa Niệm An, "Quay lại đưa cái này cho em.”
Hứa Niệm An nhìn xuống thẻ trong tay Mục Duyên Đình, không trả lời mà thờ ơ hỏi, “Em có nên đoán xem trong đó có bao nhiêu tiền không?”
Mục Duyên Đình nhướng mày, tỏ ý không có ý kiến.
Hứa Niệm An cười nói, “Không phải là trăm triệu chứ?”
Mục Duyên Đình biết cô đang cố ý giễu cợt anh vì lúc trước anh muốn dùng một trăm triệu để bao nuôi cô, nên thờ ơ nói, “Muốn chơi như vậy đến khi nào?"
Hứa Niệm An duỗi ngón trỏ ra, chống cằm gật gật đầu, giả vờ đang suy nghĩ miên man, "Vậy chơi đến khi nào em không muốn nữa thì thôi."
Mục Duyên Đình nhìn xuống cô.
Hứa Niệm An lè lưỡi, nghĩ mình vẫn không nên chọc tức vị đại nhân này, xoay người đưa tấm thẻ lấy từ trong túi xách của mình cho một nhân viên, “Tính tiền cho tôi.”
Nhân viên bán hàng vừa mỉm cười, vừa nhận lấy tấm thẻ trong tay Hứa Niệm An, đột nhiên trước mắt cô có nhiều hơn một thẻ đen giới hạn toàn cầu.
Cô nhân viên, "... Hai vị rốt cuộc ai muốn thanh toán?"
"Tôi." Hai người cùng nói.
Nhân viên cửa hàng cười cười, nhỏ giọng nói, “Nếu không, hai vị trước thương lượng một chút?”
Hứa Niệm An, “………”
Mục Duyên Đình giọng nói trầm thấp, gần như ngắn gọn ra lệnh, “Dùng của tôi.”
Hứa Niệm An lần này không muốn thỏa hiệp, “Cái này là áo em muốn mua cho anh, đương nhiên sẽ dùng tiền của em.”