Hứa Niệm An có thể nghe thấy giọng điệu của Khương Sơ Tình chua xót và bất lực, nhưng bây giờ cô chỉ có thể an ủi và động viên.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Niệm An cũng có chút trầm xuống, trên đời này có quá nhiều người không tự nguyện, cô lại nghĩ đến quan hệ của mình với Mục Duyên Đình.
Trên thực tế, một trong những lý do khiến cô khăng khăng muốn rời khỏi Cẩm Viên là vì cô không muốn khiến mình quá hèn mọn trong mối quan hệ này.
Lúc này chuông điện thoại lại vang lên, một số điện thoại cố định xa lạ, "Xin chào, có phải là Hứa tiểu thư không? Đây là phòng tổ chức nhân sự của Thạch Ngọc Tường."
Hứa Niệm An ngồi thẳng dậy, "Xin chào, tôi là Hứa Niệm An."
Bên kia mỉm cười và nói tiếp, "Xin chào giám đốc Hứa, tôi tên là Tiếu Na, ban giám đốc vừa thông báo kết quả cuộc họp hôm nay. Tôi muốn hỏi, không biết giám đốc Hứa khi nào có thời gian rảnh?”
Hứa Niệm An hỏi, “Gọi tôi đi làm sao? Tôi có thời gian, nhưng tôi không biết bộ phận nhân sự ở đó đã sắp xếp thế nào rồi?"
Tiếu Na nói, "Giám đốc Hứa, cô hiểu lầm ý của tôi rồi. Trước khi đi làm, tôi muốn hỏi cô khi nào có thời gian đến Thạch Ngọc Tường. Chúng tôi còn có một số công tác cần thảo luận cùng cô."
Hứa Niệm An cau mày, "Thảo luận cái gì?"
Tiếu Na, "Đó chính là việc trang trí phòng làm việc của cô, cũng như nhân viên trong phòng của cô. Tất cả những công tác này cần phải chuẩn bị trước."
Hứa Niệm An đạm nhiên nói, "Hiện tại không cần thay đổi. Trước đây như thế nào thì giữ yên như vậy. Hiện tại cũng không cần thay đổi nhân viên, nhưng hãy giúp tôi gửi thông tin liên hệ của trợ lý."
Tiếu Na vui vẻ nói, "Được, tôi sẽ gửi thông tin liên lạc của cô ấy cho cô ngay. Nếu giám đốc Hứa có nhu cầu gì có thể liên hệ trực tiếp với tôi, đây là đường dây chuyên dụng của tôi."
Hứa Niệm An gật đầu, "Được."
Hứa Niệm An sau khi cúp điện thoại, vào phòng làm việc mở máy tính tiếp tục suy nghĩ về bản thiết kế, cô đã hiểu chủ đề của chương trình "Nữ thần giá lâm", còn một tháng nữa mới diễn ra cuộc thi sơ loại, cô không thể dựa vào những mẫu thiết kế cũ để tham gia cuộc thi lần này.
Khoảng năm phút sau, Hứa Niệm An nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động: Giám đốc Hứa, đây là thông tin liên lạc của trợ lý của cô, trợ lý của cô tên là Tần Nhã Lâm.
Sau khi Hứa Niệm An nhận được tin nhắn, liền gọi điện thoại tới số của trợ lý, lần đầu tiên đường dây đang bận, lần thứ hai vẫn đang bận.
Hứa Niệm An không tiếp tục gọi nữa, cô lấy ra một cuốn sách ảnh từ ngăn kéo bên cạnh và xem qua các tác phẩm bên trong.
Quả nhiên, hai phút sau, điện thoại của Hứa Niệm An lại đổ chuông, chính xác là số mà Hứa Niệm An vừa gọi.
Sau khi nhận cuộc gọi, đầu tiên bên kia tự báo, "Xin chào, giám đốc Hứa, tôi là trợ lý của cô. Tôi tên là Tần Nhã Lâm. Xin lỗi, tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Phòng Tổ chức nhân sự nói rằng cô đang tìm tôi."
Hứa Niệm An nhìn cuốn sách ảnh, cô ấy nói, "Vâng, vui lòng giúp tôi sắp xếp danh sách các nhà thiết kế của Thạch Ngọc Tường, bao gồm tất cả các giải thưởng mà họ đã giành được cũng như phong cách và chuyên môn của họ. Tôi cần thông tin này gấp, vui lòng giúp tôi chuẩn bị càng sớm càng tốt, lát nữa tôi sẽ gửi email cho cô.”
Tần Nhã Lâm nhanh chóng đáp ứng, “Vâng, giám đốc Hứa, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.”
Hứa Niệm An, “Cảm ơn.”
“Vâng.”
Muốn vào vòng bán kết của chương trình “Nữ hoàng giá lâm”, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào một mình cô, đây là một hạng mục đoàn đội và phải hoàn thành bởi cả đội.
Hiệu quả công việc của Tần Nhã Lâm khá nhanh, 8 giờ tối, mọi thông tin chi tiết được gửi đến hộp thư của Hứa Niệm An.
Mặc dù Thạch Ngọc Tường có một bộ phận thiết kế riêng nhưng năng lực thiết kế của nó lại vô cùng yếu, hầu hết tất cả các sản phẩm đều là kiểu cũ hoặc bắt chước.
Trong bộ phận thiết kế chỉ có hai nhà thiết kế và bốn trợ lý thiết kế.
Cộng thêm cô là giám đốc thiết kế và một trợ lý dưới quyền của giám đốc.
Mà trợ lý cũng không phải là nhà thiết kế mà chỉ giúp giám đốc những công việc hàng ngày.
Điều mà Hứa Niệm An không mong đợi nhất là hai nhà thiết kế dường như không có sở trường, không có phong cách thiết kế riêng. Mỗi lần ra sản phẩm đều chỉ dựa trên thị hiếu của thị trường, kiểu dáng nào đang hot thì đem về chỉnh sửa một chút rồi đem đi sản xuất.
Hứa Niệm An xoa xoa cái đầu muốn đau của mình, cô biết Thạch Ngọc Tường xuống dốc rất nhiều trong mười năm qua, nhưng cô không ngờ bọn họ bất chấp tất cả như vậy, miễn cưỡng đầu tư vào bộ phận thiết kế.
Đưa một đội như vậy ra thi đấu, chính là hoàn toàn là để cho các đội khác đánh.
Hứa Niệm An lại gọi vào điện thoại của Tần Nhã Lâm, “Xin lỗi, muộn như vậy tôi còn làm phiền cô.”
Tần Nhã Lâm cười nói, “Không sao đâu, giám đốc Hứa còn có chuyện gì muốn phân phó sao?”
Hứa Niệm An nói, “Không có chuyện gì. Tôi chỉ muốn hỏi, bốn trợ lý thiết kế này trong công ty không có kinh nghiệm cũng không có tác phẩm nào nổi bật thì thôi, vậy hai nhà thiết kế này cũng không có tác phẩm nào tham dự các cuộc thi đấu chuyên nghiệp sao?”
Tần Nhã Lâm suy nghĩ một chút, "Tôi đã làm việc ở Thạch Ngọc Tường được tám năm. Các nhà thiết kế của công ty chúng ta luôn có tính lưu động cao. Về cơ bản sẽ không có ai làm việc ở vị trí này quá hai năm."
Hứa Niệm An hỏi, "Còn giám đốc trước thì sao?"
Tần Nhã Lâm, "Trước đó, Chủ tịch Viên đảm nhận giám đốc bộ phận thiết kế, đồng thời sắp xếp nhân sự cho bộ phận thiết kế cũng do cá nhân Chủ tịch