Một tháng sau.
Sức khỏe Đường Cẩm Hoa càng lúc càng tốt hơn, bà ấy đã có thể tự đi đứng được, ăn uống cũng nhiều hơn. Lệ Gia trở về như lúc đầu, gia đình hạnh phúc vì có thêm tiếng cười của trẻ nhỏ.
" Mẹ, đầu của mẹ có còn đau hay không? Cơ thể đã khỏe nhiều hơn chưa?" Vũ Minh Nguyệt đi ra vườn, cô lên tiếng hỏi.
" Ừm, mẹ không còn đau nữa! Con đừng lo, mẹ ổn mà!" Đường Cẩm Hoa mỉm cười đáp, tay bà ấy còn đang bế Tử Thành.
" Minh Nguyệt, Tiểu Thành sáng nay hình như không khỏe, con mau đến xem đi! Nãy giờ thằng bé cứ quấy khóc, mẹ dỗ mãi mà không được!" Bà ấy nói.
" Vâng ạ, có lẽ thời tiết trở lạnh, nên thằng bé bệnh mất rồi! Lát nữa con nói quản gia mời bác sĩ đến xem, chắc là cũng không có gì đáng ngại đâu ạ!" Vũ Minh Nguyệt đưa tay bế con, cô dỗ dành đứa trẻ.
" Cẩm Hoa, em làm gì ngoài đây vậy? Vừa mới xuất viện, sao lại đi ra ngoài rồi? Mau vào trong thôi, ở đây trời gió lắm!" Lệ Từ Liêm từ trong nhà chạy ra, ông ấy lo lắng nói.
Đường Cẩm Hoa còn chưa kịp trả lời cái gì, thì ông ấy đã vội ôm bà vào trong nhà. Vũ Minh Nguyệt nhìn họ cười khúc khích, cái này cũng thật là làm người khác ghen tị mà.
" Chúng ta cũng vào nhà thôi!" Cô cúi đầu hôn Tử Thành, rồi hai mẹ con cùng nhau đi vào.
Lệ Tử Sâm dạo này rất bận rộn, vì Lệ Thị vừa mới ký hợp đồng lớn, nên công việc cũng nhiều hơn. Đêm qua sau khi Vũ Minh Nguyệt và Tử Thành đã ngủ say, anh mới hoàn thành công việc, cho nên sáng nay ngủ dậy trễ hơn mọi ngày.
" Tử Sâm vẫn chưa dậy à? Cái thằng nhóc này, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi, vậy mà còn ngủ nướng!" Lệ Từ Liêm thấy anh vẫn chưa xuống dùng bữa, ông ấy phàn nàn.
" Ông mau ăn cơm đi! Để cho nó ngủ thêm chút nữa, vì cái hợp đồng kia mà cả đêm thằng bé không ngủ, trách móc cái gì nữa?" Đường Cẩm Hoa trừng mắt nhìn ông ấy nói.
" Ba mẹ cứ dùng bữa trước đi, con lên lầu gọi Tử Sâm xuống!" Vũ Minh Nguyệt nói, cô đứng dậy đi thẳng lên lầu.
Lệ Tử Sâm lúc này vẫn còn say giấc trên giường, lâu rồi anh mới được ngủ thoải mái thế này.
" Anh yêu, mau dậy thôi! Ba mẹ đang cãi nhau vì anh ở dưới nhà kìa, còn không mau dậy đi!" Vũ Minh Nguyệt mở cửa đi vào, cô ghé sát ai anh nói.
" Ưm, bảo bối, cho anh ngủ thêm một chút nữa đi! Đêm qua anh phải xử lý công việc đến bốn giờ sáng, rất mệt đó!" Lệ Tử Sâm lười biếng đáp, anh đưa tay kéo cô nằm xuống bên cạnh.
" Em biết, nhưng bây giờ sắp trưa mất rồi, anh không ăn sáng