Ba ngày sau, người của Lệ Từ Liêm mới tìm đến nơi, bọn họ phá cửa xông vào. Bên trong, ngoài Bạch Ngọc Trân đang nằm ngơ ngẩn trên giường, thì không còn ai cả, bọn chúng đã rút đi từ rất lâu. Đường Cẩm Hoa vì lo lắng, nên bà cũng đi theo đến, nhìn thấy Bạch Ngọc Trân, bà rất sốc.
" Các người đừng vào trong, ra ngoài cho tôi!" Bà ra lệnh cho người của mình ra ngoài.
Đường Cẩm Hoa tay chân run rẩy, bà sợ Bạch Ngọc Trân sợ hãi, nên nhẹ nhàng bước đến gần. Cô ta trên người không một mảnh vải che thân, khắp cơ thể chỗ xanh chỗ tím, gương mặt cũng bị đánh đến biến dạng, sưng vù cả lên. Đường Cẩm Hoa không tin vào mắt của mình, bà lấy tay che miệng mình, để ngăn không phát ra tiếng.
Những mảnh quần áo của Bạch Ngọc Trân bị xé rách, vứt đầy bên dưới. Xung quanh còn có những dụng cụ tình thú, nhìn thôi cũng cảm thấy kinh tởm.
" Ngọc Trân, ta đến đây rồi! Con có ổn không?" Đường Cẩm Hoa biết những lời mình nói là dư thừa, nhưng hiện tại bà ấy cũng rất bối rối.
Đường Cẩm Hoa tiến đến chạm vào người cô, bà ấy chỉ muốn đỡ cô ngồi dậy. Nhưng Bạch Ngọc Trân tâm lý đã bị ảnh hưởng, cô ta sợ hãi khi người khác chạm vào mình.
" Tránh ra! Đừng chạm vào tôi!" Bạch Ngọc Trân la hét, cô dùng sức đẩy mạnh Đường Cẩm Hoa ra, rồi thu mình lại một góc. Cô sợ hãi, người run lên bần bật.
Bạch Ngọc Trân đôi mắt vô hồn, cô đã không còn tỉnh táo được nữa rồi. Gương mặt xinh đẹp hồn nhiên mà lần đầu Đường Cẩm Hoa nhìn thấy, đã không còn nữa, giờ cô ấy chính là cái xác không hồn.
" Ngọc Trân, về thôi! Dì đưa con về, ba mẹ con đang rất mong gặp con, nghe lời dì đi!" Đường Cẩm Hoa hết sức bình tĩnh, bà từ từ dỗ dành cô.
Lời vừa nói hết, Bạch Ngọc Trân ôm bụng dưới đau đớn, sắc mặt trắng bệch, cô ngất xỉu tại chỗ.
" Ngọc Trân, con sao vậy? Đừng làm dì sợ!" Đường Cẩm Hoa hốt hoảng kêu lên.
Ở bệnh viện, sau khi đưa Bạch Ngọc Trân vào, Đường Cẩm Hoa vẫn luôn đứng chờ bên ngoài, áy náy không thôi. Ít phút sau, ba mẹ của Bạch Ngọc Trân cũng hớt hải chạy vào, họ nhìn Đường Cẩm Hoa hỏi chuyện, đôi mắt đầy bi thương.
" Lệ phu nhân, con gái của tôi như thế nào rôi? Là ai đã hại con bé?" Tô Lâm Như gấp không chờ nổi.
" Bác sĩ vẫn còn chưa ra, tôi cũng chưa biết tình hình thế nào, chúng ta chờ một chút! Hai người cũng phải bình tĩnh." Đường Cẩm Hoa lên tiếng trấn an bọn họ.
" Tại sao chứ? Đang yên đang lành, lại bị bắt cóc, là ai muốn hại con của chúng ta?" Bạch Dạ kêu lên đau đớn, cha mẹ nào mà chẳng thương con, bọn họ cũng như vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường