Lệ Tử Sâm nơi nào dám trả lời, anh cúi đầu đứng yên ở đó, không nói một lời nào. Điều này càng làm cho Vũ Minh Nguyệt tức giận, cô giẫm mạnh trên giày cao gót, bước thật nhanh đến chỗ anh.
" Bốp!" Không một chút chần chừ, cô đưa tay đánh thật mạnh vào mặt của Lệ Tử Sâm, khiến gương mặt anh đỏ ửng.
" Trả lời đi chứ! Anh là đồ khốn, sao anh có thể giấu tôi đến bây giờ hả? Nhìn tôi ngu ngốc đâm đầu yêu kẻ đã hại chết ba mẹ của mình, anh vui lắm có đúng không?" Cô trợn mắt hét lớn, cả người cô run rẩy vì tức giận, nước mắt giàn giụa trên mặt cô.
" Không có! Minh Nguyệt, nghe anh giải thích một chút có được không? Em đừng tức giận như vậy, anh rất đau lòng!" Lệ Tử Sâm ngẩng đầu nhìn cô đáp, anh cần phải làm cho cô nguôi giận, nếu không gia đình của anh sợ là không giữ được rồi.
" Bốp!" Lại một cái tát nữa, Vũ Minh Nguyệt bây giờ càng nghe anh nói, cô lại càng phẫn nộ.
" Đồ giết người! Bởi vì anh có tiền, cho nên chỉ cần ném cho chúng tôi một chút tiền đền bù, là anh đã có thể vui vẻ mà sống tiếp! Lệ Tử Sâm, là tôi nhìn lầm anh rồi! Tôi muốn ly hôn!" Cô đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, cô không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân sai trái này thêm nữa.
" Minh Nguyệt, tha thứ cho anh có được không? Anh không thể sống thiếu em đươc, chúng ta không thể ly hôn, Tử Thành cần có cả ba lẫn mẹ!" Bốn chữ tôi muốn ly hôn của Vũ Minh Nguyệt, đã làm cho Lệ Tử Sâm thật sự sợ hãi, anh nắm lấy tay cô van xin.
" Tôi sẽ mang Tử Thành rời khỏi Lệ Gia, anh không cần phải nói nhiều làm gì nữa! Tôi bây giờ, nhìn anh chỉ cảm thấy ghê tởm!" Vũ Minh Nguyệt lạnh lùng quyết tuyệt nói, đây là chuyện mà bây giờ cô muốn làm nhất, cô không thể tha thứ cho anh được.
Lệ Tử Sâm đứng như chôn chân tại chỗ, tai anh lúc này đã ù đi, anh không còn đủ sức để nói thêm điều gì nữa.
Vũ Minh Nguyệt muốn ngay lập tức đưa Tử Thành đi, cô lấy túi xách đi nhanh ra ngoài, mặc kệ Lệ Tử Sâm đang ngẩn ngơ ở đó.
Ngồi trên xe, nước mắt cô lại khômg ngừng rơi xuống, cô không có cách nào để tha thứ, cô cảm thấy rất bế tắc. Nếu như đánh Lệ Tử Sâm đau một, thì tim cô lại đau hơn rất nhiều lần, cô cảm thấy rất khó thở.
" Ba mẹ, hai người hãy nói cho con biết đi, bây giờ con phải nên làm thế nào đây? Con cảm thấy rất rối, con không biết nên làm gì cho đúng!" Cô gục đầu trên vô lăng nghẹn giọng hỏi.
Nhưng chẳng có ai đáp lại lời của cô, chỉ có mình cô nghe thấy mà thôi.
Nhà lớn Lệ Gia.
Đường Cẩm Hoa lúc này cũng đứng ngồi không