Vương Kỳ Khôn là bị dọa cho sợ rồi đi, hắn ngớ ngẩn không biết nói cái gì, càng không dám tin là Bạch Ngọc Trân vậy mà lại đi nói hết cho Lệ Tử Sâm biết.
" Là mày ép cô ấy có phải hay không?" Vương Kỳ Khôn phẫn nộ, hắn đứng dậy cầm súng hướng Lệ Tử Sâm hỏi.
" Kỳ Khôn, đủ rồi! Anh không cần phải vì em mà hại thêm người vô tội đâu, kết thúc đi có được không?" Lúc này Bạch Ngọc Trân từ trên lầu nhẹ bước đi xuống, cô lớn giọng lên tiếng.
" Em nói được rồi sao? Ngọc Trân, là khi nào vây, tại sao lại không cho anh biết?" Vương Kỳ Khôn mừng rỡ nhìn cô ấy hỏi, hắn lập tức buông vũ khí xuống.
" Khoảng một tuần trước, chỉ là em không muốn để anh biết vội mà thôi! Kỳ Khôn, khoảng thời gian này cảm ơn anh rất nhiều, là anh đã giúp em thắp sáng tim mình, dũng cảm bước về phía trước! Nhưng dù là như vậy, em cũng không đồng tình chuyện anh đã làm với Vũ Minh Nguyệt!" Bạch Ngọc Trân ủ rũ nhìn hắn đáp.
" Ngọc Trân, tất cả những việc anh làm đều là vì em mà thôi! Anh không cam tâm nhìn bọn chúng hạnh phúc, mà em lại phải sống dằn vặt trong đau khổ!"
" Kỳ Khôn, anh đừng nói gì nữa! Anh như vậy không phải là giúp em, mà chỉ khiến bản thân anh trở nên giống Lệ Tư Ý hơn mà thôi! Cô ta đã trả giá cả đời ở bệnh viện tâm thần rồi, thế giới này không còn ai nợ em hết! Anh có hiểu hay không? Anh làm như thế thì có khác gì cô ta đâu!"
" Em không muốn ngày ngày phải sống trong hận thù, em bây giờ chỉ muốn có thể yên bình sống hết cuộc đời này mà thôi! Kỳ Khôn, oan oan tương báo, đến khi nào thì mới kết thúc đây? Nhìn anh vì em mà làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy, em cảm thấy bản thân rất có lỗi! Em không muốn như vậy!"
" Ngọc Trân!" Vương Kỳ Khôn đau lòng nhìn cô, hóa ra trong mắt cô hắn từ lúc nào đã biến mình thành Lệ Tư Ý thứ hai rồi. Một kẻ điên, chỉ muốn làm hai người vô tội.
" Nếu như anh đã hiểu ra, em nghĩ anh nên biết mình phải làm gì rồi!" Bạch Ngọc Trân mong chờ nhìn hắn nói.
Vương Kỳ Khôn ửng đỏ hốc mắt, hắn hít một hơi sâu, lấy lại tinh thần, rồi chậm rãi hỏi cô ta." Ngọc Trân, nếu như anh thay đổi, em có đồng ý tha thứ cho anh hay không?"
" Sẽ, em nhất định sẽ tha thứ cho anh! Cho dù có phải chờ bao lâu đi nữa, em cũng sẽ chờ anh!" Bạch Ngọc Trân gật đầu đáp, bởi trong tim cô từ lúc nào đã dần tồn tại bóng hình của hắn.
" Được, anh chỉ cần có câu nói này của em mà thôi!" Hắn mỉm cười nói, rồi lại quay người nhìn đến Lệ Tử Sâm.
" Tôi sẽ đi tự thú, trả lại trong sạch cho Vũ Minh Nguyệt! Cũng như sẽ phải chịu tất cả tội lỗi mình đã gây